Chàng Rể Chiến Thần

Chương 361




CHƯƠNG 362: BAO VÂY TỨ PHÍA

Đối mặt với sự uy hiếp của Mạnh Hoành Nghiệp, vẻ mặt Trần Hưng Hải vẫn bình tĩnh như thường.

Mọi người đều nhìn ông ta, muốn xem thử, rốt cuộc gia chủ gia tộc mới nổi với thực lực chỉ đứng sau ba gia tộc lớn ở Thành phố, sẽ làm gì?

Dưới sự mong đợi của mọi người, Trần Hưng Hải từ tốn đứng dậy, híp mắt nhìn chằm chằm Mạnh Hoành Nghiệp: “Ông đang uy hiếp tôi?”

Giọng điệu ông thoáng lộ ra sát ý mãnh liệt.

Mạnh Hoành Nghiệp nhướng mày, nhìn chằm chằm Trần Hưng Hải nói: “Nếu ông tưởng tôi đang uy hiếp, thì cứ cho là vậy đi!”

Bùm!

Dứt lời, toàn bộ hội trường đều hóa đá.

Không ngờ lúc này hai gia chủ nhà quyền thế hàng đầu lại đối đầu.

Mặc dù bối cảnh nhà họ Trần không bằng nhà họ Mạnh, nhưng cũng chỉ thua kém một tý.

Nếu hai gia tộc lớn thật sự muốn khai chiến, e rằng đôi bên đều có hại, thậm chí có khi còn bị gia tộc khác thay thế.

“Vậy tôi cũng khuyên gia chủ nhà họ Mạnh một câu, nhà họ Quan là gia tộc anh em thân thiết nhất của nhà họ Trần chúng tôi, dù là ai, dám động vào nhà họ Quan, thì chính là kẻ thù của nhà họ Trần.”

Trần Hưng Hải híp mắt nói.

Giờ mấy gia tộc khác đều sửng sốt.

Ai cũng cảm thấy chuyện này bất thường, theo lý mà nói, hai gia tộc này không thể đối đầu ở những nơi quan trọng thế này.

Dù gì trong hội trường cũng đều là nhà quyền thế ở tỉnh Giang Bình, nên phải nói được làm được, bằng không sau này làm sao còn mặt mũi lăn lộn ở Giang Bình nữa?

“Đây là buổi giao lưu do nhà họ Mạnh tổ chức, nếu có người muốn gây sự, thì tôi đành phải đuổi hết ra ngoài.”

Mạnh Hoành Nghiệp nói xong thì phất tay: “Các cậu đuổi hết người nhà họ Quan và họ Trần ra ngoài cho tôi! Ai dám phản kháng, cứ giết thẳng tay.”

“Vâng!”

Mấy chục cao thủ nhà họ Mạnh đồng thanh đáp, giọng nói chấn động toàn bộ đại sảnh giao lưu.

Lúc này, mọi người đều khiếp sợ, bọn họ định khai chiến ư?

Vì buổi giao lưu do nhà họ Mạnh tổ chức, nên việc phụ trách an ninh trong hội trường sẽ do nhà họ Mạnh sắp xếp.

Vì vậy, nếu chỉ có nhà họ Quan và họ Trần đứng ra, e rằng thật sự không thể ngăn cản nhà họ Mạnh.

“Mạnh Hoành Nghiệp, ông thật sự cho rằng nhà họ Mạnh của ông có thể một tay che trời à?”

Đúng lúc này, lại có một bóng người bước ra, tức giận nhìn Mạnh Hoành Nghiệp.

“Hàn Khiếu Thiên – gia chủ nhà họ Hàn, một trong ba nhà quyền thế lớn ở Thành phố.”

Có người kinh ngạc thốt lên.

“Trời ơi! Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

“Đây thật sự là hội trường buổi giao lưu Thành phố à? Sao tôi lại cảm thấy mình đang ở chiến trường vậy?”

“Nếu chỉ có nhà họ Trần và Quan, e rằng vẫn chưa đủ sức, nhưng giờ cộng thêm nhà họ Hàn, thì chưa biết hươu chết trong tay ai?”

“Cho dù cộng thêm nhà họ Hàn thì sao? Đừng quên rằng, đây là buổi giao lưu do nhà họ Mạnh tổ chức.”

Hàn Khiếu Thiên vừa đứng ra đã làm mọi người kinh ngạc.

Nhưng nhiều người lại thầm lo lắng.

Hai thực lực to lớn đứng đầu tỉnh Giang Bình xung đột, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Một khi bắt bọn họ đưa ra sự lựa chọn, thì bất luận đứng về bên nào cũng sẽ đắc tội với bên còn lại.

“Hàn Khiếu Thiên, ông cũng muốn nhúng tay vào đúng không?”

Mạnh Hoành Nghiệp cực kỳ tức giận quát, nhưng đáy mắt lại hiện lên ý cười đã đạt được sự toan tính.

Hôm nay ông vốn không định tổ chức buổi giao lưu này theo lẽ thường, mà muốn làm lớn to mọi chuyện.

Sau lưng ông còn có nhà quyền thế đứng đầu Yên Đô, đợi đến khi ông không thể chống đỡ được nữa, chắc chắn Hoàng Chung sẽ ra mặt.

Giờ chuyện ông phải làm là kéo Dương Chấn phải ra mặt.

Trả thù giúp Hoàng Chung cũng là một chuyện tốt.

Nghĩ đến đây, Mạnh Hoành Nghiệp lặng lẽ liếc nhìn Dương Chấn.

Giờ vẻ mặt Dương Chấn rất bình tĩnh, như thể mọi chuyện không hề liên quan đến mình.

“Lão già kia, trong lòng ông hiểu rõ, tại sao buổi giao lưu lần này lại rơi vào tay nhà họ Mạnh các ông.”

“Ông bắt nạt một mình nhà họ Phùng chưa đã, nên định ức hiếp nhà họ Quan và họ Trần à?”

“Nếu Mạnh Hoành Nghiệp ông là người thích bắt nạt người khác như thế, thì ông dám đụng tới Hàn Khiếu Thiên tôi không?”

Hàn Khiếu Thiên tức giận hỏi.

Ông vốn là người ghét cái ác như kẻ thù, cũng hiểu rõ mối quan hệ giữa Dương Chấn với nhà họ Quan và họ Trần.

Lần trước tới nhà họ Mạnh, không chỉ có nhà họ Quan và họ Trần, mà còn có cả nhà họ Hàn của ông.

Nhưng giờ Mạnh Hoành Nghiệp lại chĩa mũi nhọn vào nhà họ Quan, rõ ràng đang nhắm vào Dương Chấn.

Có lẽ người khác không hiểu rõ, nhưng ông thì khác, nhà họ Quan là một thanh kiếm sắc bén trong tay Dương Chấn.

Ra tay với nhà họ Quan mới có thể ép Dương Chấn ra mặt.

“Hàn Khiếu Thiên, ông đừng nói lời khó nghe như thế, tôi không có ý bắt nạt gia tộc nào cả.”

Mạnh Hoành Nghiệp cười nói: “Chuyện xảy ra lúc nãy ông cũng nhìn thấy rồi đấy, là nhà họ Quan và họ Trần liên tục khiêu khích uy quyền của nhà họ Mạnh tôi.”

“Nói thế nào thì buổi giao lưu lần này cũng do nhà họ Mạnh tôi tổ chức, chứ không phải nơi để mấy người tép riu tới quấy rối.”

“Trong buổi giao lưu do nhà họ Mạnh tôi tổ chức, thì việc tôi đuổi mấy gia tộc chướng mắt ra ngoài có gì quá đáng?”

Mạnh Hoành Nghiệp mỉa mai: “Tất nhiên, nếu gia chủ nhà họ Hàn muốn nhúng tay vào, cũng không sao, đợi đến khi nhà họ Hàn ông tổ chức tiệc rượu, thì nhà họ Mạnh tôi sẽ chẳng có hứng thú để tham dự.”

“Tùy ông!”

Hàn Khiếu Thiên cười khẩy: “Nhưng giờ ai dám động vào nhà họ Quan và họ Trần, thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Dứt lời, Hàn Khiếu Thiên liền gọi điện: “Cậu mau sắp xếp hai tốp người, một tốp tới nhà họ Mạnh, tốp còn lại tới khách sạn Trung Châu, chờ đợi mệnh lệnh của tôi bất cứ lúc nào.”

Cuối cùng Mạnh Hoành Nghiệp cũng biến sắc.

Ông tập trung phần lớn sức mạnh vào khách sạn Trung Châu, nhưng lại lãng quên việc phòng bị gia tộc.

Hơn nữa ông cũng hiểu rõ, Hàn Khiếu Thiên là người sắt đá thế nào.

Nếu thật sự bức ép, Hàn Khiếu Thiên sẽ xuống tay với nhà họ Mạnh ngay.

“Cậu đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên.

“Vậy thì tốt, trong vòng 20 phút, bao vây nhà họ Mạnh cho tôi, chờ đợi mệnh lệnh của tôi bất cứ lúc nào.”

Trần Hưng Hải bình tĩnh cúp máy.

Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, Hàn Khiếu Thiên dám sai nhà họ Hàn bao vây nhà họ Mạnh, là vì bọn họ cùng đẳng cấp.

Nhưng nhà họ Trần chỉ là nhà quyền thế hàng đầu mới nổi, hơn nữa còn ở nơi khác, mà dám bao vây nhà họ Mạnh.

Quan trọng nhất là Trần Hưng Hải nói trong vòng 20 phút, sai người bao vây nhà họ Mạnh.

Từ Châu Thành đến Thành phố, ít nhất cũng phải mất hơn một tiếng đi xe.

Nhưng Trần Hưng Hải lại yêu cầu trong vòng 20 phút, sai người bao vây nhà họ Mạnh, điều này chứng tỏ, giờ người nhà họ Mạnh đang ở Thành phố.

“Trong vòng 20 phút, cậu phải cử người tới khách sạn Trung Châu ngay, chờ đợi mệnh lệnh của tôi bất cứ lúc nào.”

Đúng lúc này, lại vang lên một giọng nói.

Là của Quan Tôn Sắc.

“Thế này là sắp xảy ra chuyện hệ trọng à?”

“Nhà họ Mạnh thật sự có thể chống lại ba nhà Quan, Trần và Hàn không?”

“Trong ba nhà quyền thế lớn đứng đầu Thành phố, đã có nhà họ Mạnh và họ Hàn nhập cuộc rồi, giờ e rằng chỉ có nhà họ Ninh là người vui nhất?”

Sự đối đầu của các nhà quyền thế lớn đã làm mọi người ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc.

Không khí trong hội trường giao lưu cũng lên tới đỉnh điểm.

Sắc mặt Mạnh Hoành Nghiệp cực kỳ khó coi, ông định làm lớn chuyện, ai ngờ mấy gia tộc này lại chuẩn bị ổn thỏa đến thế.

Khách sạn Trung Châu và nhà họ Mạnh đều bị người khác bao vây, một khi khiêu chiến, thì nhà họ Mạnh sẽ bị bao vây tứ phía.

Giờ ông chỉ có thể ôm một tia hy vọng, gửi gắm vào Hoàng Chung.

Nhưng lúc ông nhìn Hoàng Chung, thì đối phương lại bình tĩnh, như thể mọi chuyện không liên quan đến mình.

Đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên khắp hội trường giao lưu: “Có phải các ông đã quên nhà họ Ninh tôi rồi không?”