Chàng Rể Chiến Thần

Chương 357




CHƯƠNG 358: ĐOÀN KẾT NHẤT TRÍ

Đúng như Dương Chấn dự đoán, đối phương chính là Hoàng Chung.

Toàn thân Hoàng Chung toát ra uy nghiêm của người bề trên, với khí thế mạnh mẽ.

Lúc này, trong đôi mắt đó chứa đầy sát ý mãnh liệt, nhưng lại khống chế cảm xúc rất tốt, không hề bùng phát ra ngoài.

Phía sau ông ta còn có một người đàn ông trung niên, có cảm giác tồn tại rất thấp, nhưng Dương Chấn lại cảm nhận được uy hiếp rất lớn từ người đàn ông trung niên này.

“Chắc người thừa kế nhà họ Hoàng cũng không phải tên ngốc.”

Dương Chấn mặt không cảm xúc nói: “Nếu ông muốn điều tra, có lẽ sẽ dễ dàng điều tra ra chân tướng.”

“Tất nhiên, nếu ông vẫn nhất quyết cho rằng tôi là hung thủ giết con trai ông, thì cũng không sao, ông ra chiêu gì, tôi tiếp chiêu nấy.”

Dương Chấn nói xong, bỗng nhìn về phía Hoàng Mai đang đứng bên cạnh Hoàng Chung, cười chế giễu: “Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, có những chuyện làm rồi phải gánh lấy hậu quả.”

Nói xong, Dương Chấn xoay người rời đi, chẳng thèm đoái hoài đến mấy người này nữa.

“Cậu đứng lại đó cho tôi.”

Hoàng Mai thẹn quá hóa giận, cực kỳ chột dạ, quát về phía Dương Chấn.

Tất nhiên bà biết, hàm ý trong câu nói mà Dương Chấn mới nói với bà.

Nếu giờ bà không làm gì, ngược lại sẽ bị Hoàng Chung cho rằng bà đang chột dạ.

“Không biết bà Hoàng định làm gì? Bà muốn tìm tôi để báo thù rửa hận cho con trai mình? Hay báo thù cho tên tay sai của bà?”

Dương Chấn nhìn Hoàng Mai chế giễu.

Vừa dứt lời, mặt Hoàng Mai đầy sợ hãi, Hoàng Chung cũng nhíu chặt mày.

Như Dương Chấn đã nói, Hoàng Chung là người thừa kế nhà họ Hoàng, tất nhiên đầu óc sẽ không ngốc.

Hoàng Mai cực kỳ ngạc nhiên, ngoài số ít người biết được quan hệ giữa bà và Mạnh Thiên Kiêu, thì chẳng còn ai biết cả.

Ngay cả Hoàng Chung cũng không biết.

Sao Dương Chấn lại biết?

“Bà Hoàng, giờ chắc bà đang rất tò mò, sao tôi lại biết quan hệ giữa bà và nhà họ Mạnh, đúng không?”

Dương Chấn híp mắt nói: “Là do Đàm đại sư mà bà phái tới giết tôi, đã tự cho rằng mình chắc chắn sẽ thắng, nên trước khi ra tay đã nói cho tôi biết, Mạnh Thiên Kiêu là con trai bà.”

“Lần này bà tới Thành phố là để báo thù cho con trai và chồng cũ của bà, nhưng tiếc rằng, con chó của bà đã bị tôi giết chết.”

Dương Chấn không hề giấu giếm, mà nói hết bí mật của Hoàng Mai ra.

Nếu bà muốn tính kế tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo.

Quả nhiên sắc mặt Hoàng Chung ngày càng thâm trầm, ông thật sự không biết mấy chuyện này.

Kết hợp với những lời anh mới nói ban nãy, ông đã cơ bản xác định được, chắc chắn cái chết của con trai ông có liên quan đến Hoàng Mai.

Hoàng Mai tức giận gào lên: “Ranh con, cậu đang nói vớ vẩn gì đấy?”

Dương Chấn khinh thường liếc nhìn bà, rồi định xoay người rời đi.

Nhưng lúc anh đang định đi thì bị một bóng dáng cao lớn chặn đường.

Dương Chấn nhíu mày, cười khẩy: “Tôi cho anh ba giây để cút khỏi tầm mắt của tôi!”

Lúc này, khí thế trên người Dương Chấn nhất thời bùng phát, mắt anh bắn ra sát ý mãnh liệt.

“Ranh con, dám hỗn xược trước mặt ông Chung chúng tôi, cậu đang muốn chết đúng không?”

Người đàn ông cao lớn không hề tránh ra, mà ngược lại ánh mắt đầy chế giễu, hoàn toàn không sợ Dương Chấn.

“Thế à?”

Dương Chấn nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn.

“Rầm!”

Vừa dứt lời, anh bỗng đấm mạnh vào bụng người đàn ông cao lớn.

Một tiếng va chạm mạnh vang lên, người đàn ông cao lớn nhất thời khom người, trợn tròn mắt, khuôn mặt đau đớn đến méo mó.

“Ông Hoàng, hình như tay sai của ông không biết đối kháng.”

Dương Chấn xoay người nhìn Hoàng Chung, rồi chế giễu.

Sắc mặt Hoàng Chung tức đến mức xám xịt, người đàn ông trung niên luôn đứng bên cạnh ông ta, bỗng áp sát như gặp phải đại địch, nghiêm mặt nhìn chằm chằm Dương Chấn.

“Dám đánh người của tôi ngay trước mặt tôi, cậu quá hống hách rồi đấy?”

Hoàng Chung kiềm nén cơn tức, lạnh lùng nói.

“Vậy tôi chỉ có thể nói, ông hoàn toàn không hiểu tôi, tôi vẫn còn hống hách hơn nữa, ông có muốn xem không?”

Dứt lời, Dương Chấn bỗng vươn tay, khoác lên bả vai người đàn ông cao lớn đang ôm bụng đau đớn.

Rồi tay anh bỗng dùng sức đè xuống.

“Bịch!”

Mọi người chưa kịp phản ứng lại, đã thấy đầu gối người đàn ông cao lớn đó quỳ dưới sàn.

Rồi tiếng gãy xương vang lên, tiếp đó là tiếng hét thê thảm của người đàn ông cao lớn.

Hai đầu gối anh ta đều vỡ vụn, máu tươi đầm đìa.

Làm xong mọi chuyện, Dương Chấn xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, cất bước rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Dương Chấn, mắt Hoàng Chung bùng lên lửa giận, nhưng không hề lên tiếng ngăn cản.

Vì ông biết rõ, Dương Chấn đang cảnh cáo ông.

Người đàn ông trung niên đứng cạnh Hoàng Chung nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Ông Chung, thằng nhãi này không hề đơn giản.”

Hoàng Chung nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi.

Lần này ông tới Giang Bình, báo thù chỉ là thuận tiện, còn mục đích thật sự là để nhà họ Hoàng chiếm giữ toàn bộ tỉnh Giang Bình.

Nhưng ông cảm nhận được uy hiếp rất lớn từ trên người Dương Chấn.

“Hoàng Mai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Chung nhanh chóng nhìn về phía Hoàng Mai, rồi tức giận chất vấn.

“Anh họ, anh đừng bao giờ nghe thằng nhãi này nói bậy, cậu ta đang cố ý chia rẽ quan hệ chúng ta.”

Hoàng Mai cảm nhận được sát ý trên người Hoàng Chung, nên nhất thời kinh hồn bạt vía, gấp gáp giải thích.

Hoàng Chung híp mắt nói: “Đợi kết thúc chuyện này rồi, tôi sẽ đích thân đi điều tra. Dù là ai, dám giết con trai Hoàng Chung tôi, thì đều phải chết!”

Đây là sự độc tài của người thừa kế nhà họ Hoàng, dù Hoàng Mai là con gái gia chủ đương nhiệm, thì ông cũng dám giết.

Nói xong, Hoàng Chung cũng nhấc chân đi vào khác sạn Trung Châu.

Để lại Hoàng Mai đứng đó với vẻ mặt sợ hãi, và Mạnh Hoành Nghiệp đang kinh hồn bạt vía.

“Thằng nhãi này nhất định phải chết.”

Hoàng Mai nghiến răng nghiến lợi nói.

Mạnh Hoành Nghiệp không dám nói một câu, chỉ nơm nớp lo sợ đứng cạnh Hoàng Mai.

“Gia chủ nhà họ Mạnh, có những chuyện, tốt nhất ông nên quản tốt miệng của mình, một khi tôi xảy ra chuyện, thì toàn bộ nhà họ Mạnh của ông cũng sẽ chôn cùng tôi.”

Hoàng Mai uy hiếp nói.

Mạnh Hoành Nghiệp nghe vậy thì cả người run lên, vẻ mặt đầy sợ hãi, vội đáp: “Bà Hoàng cứ yên tâm, tôi biết mình nên làm gì mà!”

Chuyện Hoàng Mai bắn chết Hoàng An, chỉ có một mình Mạnh Hoành Nghiệp biết, đợi buổi giao lưu này kết thúc, chắc chắn Hoàng Chung sẽ điều tra đến ông ta.

Nên Hoàng Mai đành phải “tiêm dự phòng” trước cho ông ta.

Giờ vẫn chưa tới năm giờ, đến tám giờ tối buổi giao lưu mới bắt đầu.

Trước khi buổi giao lưu bắt đầu, các nhà quyền thế trong thành phố tỉnh Giang Bình đều được tiếp đón ở đại sảnh riêng.

Dương Chấn đi vào đại sảnh tiếp đón đề bảng hiệu “Giang Châu”.

“Dương Chấn.”

Dương Chấn vừa bước vào đại sảnh, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Đó là Tô San, vừa nhìn thấy Dương Chấn, cô đã mừng rỡ, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, trông rất đáng thương.

Dương Chấn khẽ gật đầu nói: “Lúc trước Yên đã hiểu lầm cô, tôi đã giải thích rõ ràng với con bé rồi, cô cũng đừng để tâm đến chuyện này.”

Nghe Dương Chấn nói thế, không hiểu sao, Tô San lại thấy đau lòng.

“Cậu Dương!”

Đúng lúc này, mấy bóng dáng quen thuộc bỗng đi về phía Dương Chấn.

Là Quan Tôn Sắc và Tô Thanh Sơn, sau lưng bọn họ còn có Quan Tuyết Tùng và Tô Hàm.

Trong toàn bộ Giang Châu, chỉ có bốn gia tộc là có tư cách nhận được thiệp mời.

Ngụy Thành Châu – gia chủ nhà họ Ngụy và Trang Thánh – gia chủ nhà họ Trang, cũng dẫn theo con cháu của mình ngồi ở bên cạnh.

Sự xuất hiện của Dương Chấn đã làm Ngụy Thành Châu và Trang Thánh cảm thấy rất áp lực.

Nhưng từ lúc Dương Chấn tiến vào đại sảnh tiếp đón, thì chỉ hờ hững liếc nhìn bọn họ.

Dương Chấn ngồi xuống dưới sự vây quanh của nhà họ Quan và nhà họ Tô.

“Cậu Dương, cậu thấy buổi giao lưu lần này thế nào?”

Đúng lúc này, Ngụy Thành Châu bỗng chủ động lên tiếng hỏi Dương Chấn.

Dương Chấn hơi ngạc nhiên, cười đáp: “Đây là lần đầu tiên tôi tham dự, nên gia chủ nhà họ Ngụy phải hiểu rõ hơn tôi chứ?”

Ngụy Thành Châu nghiêm mặt nói: “Nếu nói đây là buổi giao lưu giữa các nhà quyền thế tỉnh Giang Bình, không bằng nói là nơi để ba nhà quyền thế lớn ở Thành phố phân chia thị trường Giang Bình.”

Dương Chấn không nói gì, chỉ nhìn Ngụy Thành Châu với hàm ý sâu xa.

“Nếu chúng ta không thể đoàn kết nhất trí đối ngoại, e rằng sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.” Ngụy Thành Châu nói tiếp.