Quan trọng nhất chính là, Lệ Trần rất khẳng định, Khương Bằng sẽ không dễ dàng giết Dương Chấn, vì Phùng Tiểu Uyển đã uống Độc Đan, trong mười phút, nếu Dương Chấn chết dưới tay Khương Bằng, chắc chắn Phùng Tiểu Uyển sẽ không uống thuốc giải.
Khi đó, lão ta không thể về ăn nói với chủ gia tộc họ Khương.
Lệ Trần hiểu rõ tầm quan trọng của luyện đan sư ở giới Cổ Võ.
Nhất là ở Hạ Giới giới Cổ Võ vốn không có nhiều luyện đan sư, nếu nhà họ Khương có thêm một luyện đan sư thì đúng là chuyện rất đáng mừng, chẳng mấy chốc, nhà họ Khương sẽ vươn lên thành thế lực mạnh nhất Hạ Giới giới Cổ Võ.
Nếu có luyện đan sư như Phùng Tiểu Uyển ở nhà họ Khương, cao thủ nhà họ Khương có thể thỏa thích dùng đan dược, gia tộc khác đâu thể sánh bằng?
Quả nhiên Khương Bằng cũng không giết Dương Chấn, chỉ đánh bay Dương Chấn, Dương Chấn lồm cồm bò dậy, lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Khương Bằng bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Anh biết Khương Bằng rất mạnh, nhưng không ngờ thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ lại mạnh đến thế, cho dù anh đã dốc toàn lực thì vẫn không đỡ nổi một chiêu của đối phương.
Anh cũng biết Khương Bằng không định giết anh, bằng không, anh đã biến thành cái xác rồi.
Sau khi hiểu rõ điều này, Dương Chấn vội thầm hỏi trong lòng: “Tiền bối, tôi vốn không phải đối thủ của ông ta, mong tiền bối ra mặt đánh một trận, chỉ cần đưa được Tiểu Uyển đến nơi an toàn, xem như tôi nợ tiền bối một ân tình”.
Nào ngờ linh hồn Ma Thần lại không trả lời, như không nghe thấy.
Dương Chấn nói lại lần nữa, kết quả vẫn không nhận được câu trả lời từ Ma Thần.
Mặt Dương Chấn lập tức tái mét, anh thầm nghĩ: “Tiền bối, giờ không phải lúc đùa đâu, tiền bối mau ra đây đi! Bằng không tôi sẽ chết thật đấy!”
Anh biết rõ mình không phải đối thủ của Khương Bằng, nếu đánh tiếp thì cũng chỉ tự rước lấy nhục, còn nếu cứ ép Khương Bằng, Khương Bằng cũng sẽ giết anh.
Trong lúc anh đang không biết phải làm sao, Khương Bằng lạnh lùng nói: “Cậu và tôi chênh lệch quá nhiều, nếu muốn đánh bại tôi, chờ cậu bước vào Thiên Cảnh Nhị Phẩm rồi tính, giờ tôi không có thời gian chơi với cậu”.
Lão ta nói rồi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Tôi có thể nể mặt cô, không giết cậu ta, nhưng cô phải uống thuốc giải ngay bây giờ rồi về nhà họ Khương với tôi, đừng cò kè mặc cả nữa, sự kiên nhẫn của tôi có hạn”.
Trong giọng Khương Bằng tràn ngập vẻ uy hiếp.
Phùng Tiểu Uyển nhìn Dương Chấn bằng đôi mắt đỏ hoe, trên mặt Dương Chấn tràn ngập vẻ áy náy, anh muốn bảo vệ Phùng Tiểu Uyển, nhưng trước mặt Khương Bằng, anh không bảo vệ nổi cô ta.
Trừ khi anh liều mạng đánh một trận.
Đương nhiên, cho dù anh liều mạng thì cũng chỉ có đường chết.
Nếu anh chết, chắc chắn Phùng Tiểu Uyển sẽ không sống một mình.