Chàng Rể Chiến Thần

Chương 347




CHƯƠNG 348: LÀM HỎNG CHUYỆN TỐT

Thành phố hôm nay vô cùng náo nhiệt, phố xá tấp nập người qua lại.

Có thể lấy hình ảnh người đông chen chúc nhau để hình dung.

Đặc biệt là ở khách sạn Trung Châu, nơi diễn ra buổi gặp mặt giao lưu.

Bởi vì đây là cuộc gặp gỡ trao đổi kinh doanh ba năm mới tổ chức một lần cho nên hầu như tất cả các thế lực hàng đầu của tỉnh Giang Bình đều đến tham dự.

Ngoài những gia tộc đứng đầu còn có rất nhiều gia tộc nhỏ khác, họ đương nhiên sẽ không vắng mặt trong một sự kiện lớn như vậy.

Chỉ những gia tộc đứng đầu ở mỗi thành phố mới đủ tư cách tham gia cuộc gặp mặt giao lưu. Các thế lực gia tộc khác cũng có thể mượn sự kiện này để giao lưu với các gia tộc ở các thành phố khác.

“Anh Dương, cuộc gặp mặt giao lưu tám giờ tối mới bắt đầu.”

Quan Tôn Sắc nói: “Thông thường thì mỗi khi tổ chức cuộc gặp mặt giao lưu, một số ông chủ lớn không đủ tư cách tham gia cuộc gặp mặt giao lưu sẽ đem đến một số đồ tốt đến để bán. Nếu may mắn nói không chừng còn có thể bán được.”

Dương Chấn khẽ gật đầu, anh đương nhiên biết chuyện này.

Cuộc gặp mặt giao lưu buổi tối mới bắt đầu, lý do khiến anh đến đây trước chính là muốn cảm nhận một chút về sự kiện tổ chức ba năm một lần này.

Quan Tôn Sắc đột nhiên nói: “Trong thời gian diễn ra cuộc gặp mặt giao lưu, khách sạn Trung Châu sẽ không hoạt động. Chỉ có những người có thư mời mới được vào. Anh chỉ cần xuất trình thư mời là có thể vào khách sạn.”

“Bên trong khách sạn, ban tổ chức có chuẩn bị một số đồ tốt, cũng có một số đồ tốt được ủy thác cho ban đổ chức để họ bán, chẳng hạn như tranh thư pháp cổ, đủ mọi món đồ.”

“Ngoài ra, còn có một số chiếc xe hơi phiên bản giới hạn và bất động sản vô cùng giá trị, cũng có thể xuất hiện.”

“Biểu ngữ quảng cáo xung quanh khách sạn và các quảng cáo phát trên màn hình khách sạn giá rất cao. Một số người thậm chí còn sẵn sàng chi trả hàng trăm tỷ để được quảng cáo trên màn hình khách sạn.”

Nghe Quan Tôn Sắc nói chuyện này, Dương Chấn có chút kinh ngạc: “Không hổ là sự kiện kinh doanh ba năm tổ chức một lần. Thể hiện vô cùng sâu sắc hai chữ kinh doanh.”

“Đúng vậy, ban tổ chức vì như vậy mà có thể thu được lợi nhuận khổng lồ.”

Quan Tôn Sắc cảm khái nói: “Đặc biệt là màn hình khổng lồ bên ngoài khách sạn, để được quảng cáo trên đó thì phải thông qua đấu giá.”

“Tình hình của sự kiện sẽ được truyền hình trực tiếp trên toàn quốc, thậm chí còn chiếu ở nước ngoài, ai cũng có thể xem được. Phí quảng cáo trên màn hình khách sạn cũng là một khoản tiền khổng lồ.”

Dương Chấn thấy rất mới mẻ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tham gia một sự kiện lớn như vậy cho nên anh thực sự rất tò mò.

“Anh Dương, bây giờ anh định ra ngoài đi dạo hay về khách sạn nghỉ ngơi?”

Quan Tôn Sắc đột nhiên hỏi.

Dương Chấn cười nói: “Các người đừng để ý đến tôi. Đợi đến lúc cuộc gặp mặt giao lưu bắt đầu thì tôi sẽ đến hội trường, bây giờ thì tôi muốn ra ngoài tham quan một chút.”

Sau khi đuổi Quan Tôn Sắc và Quan Tuyết Tùng đi, Dương Chấn quay người rời đi.

Buổi giao lưu tám giờ tối mới bắt đầu, anh còn thừa thời gian cho nên muốn ra ngoài dạo một vòng.

“Dương Chấn!”

Dương Chấn đi được vài bước thì một giọng nói vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đột nhiên vang lên sau lưng.

“Sao anh cũng đến đây?”

Dương Chấn quay đầu lại nhìn, có phần ngạc nhiên.

Tô San có chút kích động: “Sự kiện ba năm một lần sao tôi có thể bỏ lỡ được?”

“Anh Dương!”

Lúc này, một bóng dáng quen thuộc khác xuất hiện, là Tô Thanh Sơn.

Lần này, đi bên cạnh Tô Thanh Sơn còn có một người phụ nữ trẻ tuổi, trông còn trẻ hơn Tô San, nhưng rất giống cô ta.

Ngũ quan rất tinh xảo, chỉ là trên mặt luôn mang vẻ lạnh lùng khó gần.

Dương Chấn biết Tô San còn có một cô em gái, rõ ràng là cô gái này là em gái cô ta.

Nếu không phải vì Tô San thì Dương Chấn căn bản không thèm quan tâm đến Tô Thanh Sơn.

Lần trước ông ta đến nhà họ Mạnh tìm Chu Kim Hảo, còn cố tình tung tin thất thiệt, nhưng đã khiến ông ta thất vọng rồi, nhà họ Tô đã không đi.

Tô Thanh Sơn hiển nhiên biết Dương Chấn không thích mình, ông ta mỉm cười nói với người phụ nữ bên cạnh: “Hàm Hàm, đây là cậu Dương, người ba đã nhắc với con lúc trước.”

Cô gái lạnh nhạt nhìn Dương Chấn, giới thiệu bản thân một cách máy móc: “Chào anh Dương, tôi là Tô Hàm!”

Dương Chấn khẽ gật đầu: “Chào cô!”

“Dương Chấn, anh muốn đi vào sao?”

Tô San cười hì hì hỏi.

Dương Chấn lắc đầu nói: “Còn sớm, tôi muốn ra ngoài đi dạo.”

“Tôi cũng đang có ý định này, vậy tôi đi với anh.”

Tô San vui vẻ nói.

Dương Chấn còn chưa kịp trả lời lại thì Tô Thanh Sơn đã mở miệng nói: “San San, con hiểu rõ về tình hình của cuộc gặp mặt giao lưu, vừa lúc giới thiệu với cậu Dương một chút đi, ba với em gái con vào trước.”

“Cậu Dương, tối gặp!”

Tô Thanh Sơn nói xong thì đưa Tô Hàm đi khách sạn Trung Châu.

“Dương Chấn, sao anh không đưa Nhã đến sự kiện lớn như vậy?” Tô San hỏi.

Dương Chấn lắc đầu: “Gần đây công ty rất bận, cô ấy không có thời gian.”

Khoảng thời gian trước Dương Chấn có nói với Tần Nhã chuyện cuộc gặp mặt giao lưu, kết quả là công việc kinh doanh gần đây của tập đoàn Tam Hòa rất bận, Tần Nhã cũng không có thời gian.

Biết được Tần Nhã sẽ không tới, Tô San vui mừng, đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay Dương Chấn.

Dương Chấn cau mày, vô thức rụt tay lại, đúng lúc này, Tô San đột nhiên cười nói: “Ở đây nhiều người quá, tôi mang giày cao gót, sợ sẽ té ngã. Tôi mượn cánh tay của anh một chút, anh sẽ không để ý chứ?”

Tô San đã nói như vậy rồi, nếu mình mà rụt tay lại thì thật sự rất không thích hợp.

“Đối diện khách sạn Trung Châu là nhà thi đấu tỉnh. Vào mỗi lần diễn ra cuộc gặp mặt giao lưu, sân vận động sẽ dựng rất nhiều gian hàng, rất nhiều tiểu thương mang sản phẩm của mình đến đây bán.”

Tô San chỉ tay về phía sân vận động bên kia đường, rồi chỉ vào khách sạn bên cạnh sân vận động, nói: “Đó là khách sạn Lục Châu, xem như là một cuộc gặp mặt giao lưu cấp thấp. Một số gia tộc nhỏ không đủ tư cách tham gia cuộc gặp mặt trao đổi nên chỉ có thể tụ họp tại đây.”

Tô San thực sự hiểu rất rõ tình hình của cuộc gặp mặt giao lưu, những gì cô ta nói Dương Chấn thật sự không biết.

“Dương Chấn!”

Ngay lúc Tô San đang ôm Dương Chấn đi loanh quanh thì đột nhiên có vài người đi đến, người dẫn đầu là Hàn Diệp.

Hàn Diệp rất hận Dương Chấn, tối hôm qua ở nhà họ Hàn, ông ta đã cảnh cáo Dương Chấn tránh xa Hàn Khiếu Thiên và Hàn Phi Phi ra.

Sau đó, ông ta thậm chí còn chạy đến biệt thự của Hàn Khiếu Thiên để đuổi Dương Chấn đi.

Kết quả lại bị Hàn Khiếu Thiên đuổi ra ngoài.

“Hàn tổng!”

Dương Chấn do dự một lát, nhưng vẫn chào hỏi bà ta.

Sắc mặt Hàn Diệp rất xấu, nếu không phải Hàn Khiếu Thiên đã cảnh cáo ông ta không được chọc giận Dương Chấn thì hôm qua ông ta đã cho người ra tay ở trang viên nhà họ Hàn rồi.

Lúc này, nhìn thấy Tô San đang ôm cánh tay Dương Chấn một cách thân mật, ông ta rất tức giận.

Ngày hôm qua, Hàn Phi Phi nói với mọi người rằng cô ta thích Dương Chấn, vậy mà mới qua một đêm thôi mà Dương Chấn đã có niềm vui mới rồi?

“Quả nhiên là không phải thứ tốt đẹp gì, con gái ngoan của tôi lại đi thích một người như cậu, cậu đúng là một kẻ đầy thủ đoạn.”

Hàn Diệp lạnh lùng nói: “Nếu như để cho tôi biết cậu lại dám tới gần con gái tôi lần nữa thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”

Dứt lời, Hàn Diệp mang người bỏ đi.

Dương Chấn cau mày, cái con người này thật sự rất hận anh.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh. Lúc này, đối phương cũng đang kinh ngạc nhìn về phía Dương Chấn.

Gần như là phản xạ có điều kiện, Dương Chấn kéo tay Tô San đang ôm anh ra, trên mặt có chút hoảng loạn.

“Yên, sao em lại ở đây?”

Dương Chấn chột dạ, bước tới hỏi.

Tần Yên cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trên mặt tràn đầy thất vọng: “Nếu tôi không tới thì sẽ không làm hỏng việc tốt của anh có đúng không?”