Chàng Rể Chiến Thần

Chương 344




CHƯƠNG 345: KHÔNG CẦN BẨN TAY

Dương Chấn đã sớm phát hiện ra chiếc xe này, chỉ là vẫn luôn không để ý đến.

Thật sự không ngờ, đối phương lại càng ngày càng quá đáng, thậm chí có đến vài lần là cố ý đụng vào.

“Két ~ ”

Bỗng nhiên Dương Chấn kéo phanh một cái, lốp xe ma sát trên mặt đấy phát ra âm thanh chói tai.

Ngay sau đó, chiếc Phaeton lấy một góc độ hoàn mỹ, vừa vặn tránh được chiếc xe Lexus đang muốn đâm vào.

“Oanh!”

Một tiếng vang thật lớn, chiếc xe Lexus không kiểm soát được, trực tiếp lao thẳng vào rừng vành đai bên đường, rồi hung hăng đâm vào vào cột đèn đường.

Dương Chấn dừng xe, đi ra.

Trong không khí, tràn ngập mùi cao su nồng đậm, Phaeton của Dương Chấn dừng ở bên cạnh.

Cửa kính phía trước đã vỡ vụn, trên mui xe và cửa xe cũng có rất nhiều vết lõm, nhìn giống như một chiếc ô tô phế liệu.

Từ nhà họ Hàn đi ra, anh đã phát hiện chiếc xe của mình bị đập, dùng cái mông để nghĩ anh cũng có thể đoán được ai đã làm chuyện đó.

Trước đó khi anh vừa đến cổng vườn của nhà họ Hàn, đã thấy Ninh Thành Vũ cướp chỗ đậu xe.

Vốn còn định đợi đến ngày mai rồi cùng giải quyết một lần, không ngờ nhanh như vậy đối phương đã tìm đến mình gây phiền toái.

“Mẹ kiếp! Chỉ là một thằng ở rể mà cũng dám tính toán với tao!”

Một bóng người trẻ tuổi bước ra từ vị trí ghế sau của chiếc xe Lexus, trên trán còn có một cục u lớn.

Không phải ai khác, chính là Phùng Nghĩa Cần, chó săn của Ninh Thành Vũ.

“Nhóc con, con mẹ nó mày muốn chết phải không?”

Phùng Nghĩa Cần đứng ở bên cạnh xe, sau lưng còn còn có hai tên vệ sĩ dáng người vạm vỡ đi theo.

Dương Chấn nhếch miệng lên một độ cong khôi hài, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Muốn chết, có lẽ phải là mày!”

Trước đó trong bữa tiệc sinh nhật của Hàn Phi Phi, Phùng Nghĩa Cần liên tục đóng vai hình tượng một con chó ngoan, không ngừng giúp đỡ Ninh Thành Vũ nhắm vào mình.

Bây giờ lại tới, không phải muốn chết thì là gì?

“Nhóc con, mày sắp chết đến nơi rồi mà còn dám phách lối như vậy, thật sự đúng là đồ con lợn!” Phùng Nghĩa Cần tàn nhẫn nói.

Trước đó khi tách khỏi Ninh Thành Vũ, Ninh Thành Vũ đã cố ý thông báo cho hắn ta biết, phải để Dương Chấn biến mất, đương nhiên hắn ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt thế này để thay đổi vận mệnh của chính mình.

Mặc dù Ninh Thành Vũ đã bị tống ra khỏi quyền lợi trung tâm của nhà họ Ninh, nhưng dựa vào thân phận dòng chính trong nhà họ Ninh của anh ta, cũng có thể giúp đỡ Phùng Nghĩa Cần đứng vững gót chân trong nhà họ Phùng.

“Muốn làm gì thì cũng nhanh một chút, tôi không muốn tốn thời gian ở đây cùng cậu!”

Dương Chấn hơi không kiên nhẫn nói.

“Nếu mày đã vội vàng muốn đi đầu thai như vậy thì bây giờ tao sẽ tiễn mày lên đường!”

Phùng Nghĩa Cần cắn răng nói, vung tay lên: “Ra tay!”

Lời nói của hắn ta vừa dứt, hai tên vệ sĩ đứng sau cùng nhau lao về phía Dương Chấn.

Dương Chấn lại mang vẻ mặt bình tĩnh đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn đối phương cách mình ngày càng gần.

Phùng Nghĩa Cần thấy cảnh này, vẻ mặt tràn đầy cuồng vọng và đắc ý, không khỏi cười ha ha: “Rác rưởi chính là rác rưởi, nhìn thấy cao thủ lợi hại của nhà họ Phùng tao thì đã bị dọa đến mức không dám động đậy!”

Đang nói chuyện, hắn ta đã bấm điện thoại gọi cho Ninh Thành Vũ, cười ha ha nói: “Cậu Vũ, nói cho anh một tin tức tốt, tên nhóc kia đã bị người của tôi…”

“Oành!”

“Oành!”

Phùng Nghĩa Cần vẫn chưa kịp nói xong thì giọng nói của hắn ta đã đột ngột dừng lại.

Vì hai tên vệ sĩ của hắn ta, lúc này giống như quả bóng da, bị Dương Chấn đạp bay đến dưới chân hắn ta.

Lúc này miệng mũi hai tên vệ sĩ đều là máu tươi, nằm dưới đất không nhúc nhích, không biết sống chết.

Điều thật sự khiến hắn ta khiếp sợ chính là Dương Chấn cách phía hắn ta khoảng chừng mười mét, nói cách khác, những cao thủ nhà họ Phùng mà mình vẫn lấy làm tự hào, trong nháy mắt bị Dương Chấn đạp bay mười mấy mét?

“Phùng Nghĩa Cần, cậu nói tiếp đi! Tên nhóc kia, có phải đã bị người của cậu giết rồi không?”

Giọng nói của Ninh Thành Vũ có chút hưng phấn.

Lúc trước, anh ta theo đuổi Hàn Phi Phi, cũng là ý của gia tộc, nhưng cho dù anh ta có cố gắng thế nào thì Hàn Phi Phi cũng không thèm chú ý đến.

Rốt cục, anh ta nhịn không được, vì muốn củng cố địa vị của mình ở nhà họ Ninh, anh ta đã dùng một chút thủ đoạn, đự định cưỡng ép chiếm hữu Hàn Phi Phi.

Thế nhưng lại bị cao thủ mà Hàn Khiếu Thiên sắp xếp âm thầm bảo vệ bên cạnh Hàn Phi Phi phát hiện, mới tránh khỏi việc xảy ra bi kịch này.

Vì chuyện này mà nhà họ Hàn và nhà họ Ninh suýt chút nữa đã khai chiến với nhau, cuối cùng nhà họ Ninh vì vậy mà phải bỏ ra cái giá rất lớn mới nguôi ngoai cơn giận của Hàn Khiếu Thiên.

Bắt đầu từ lúc đó, Ninh Thành Vũ, người vốn nhận được quyền lợi trung tâm của nhà họ Ninh, suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Nếu không phải vì ba anh ta là người thừa kế của nhà họ Ninh thì anh ta sớm đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc.

Về sau, ba của anh ta liên tục cầu xin gia chủ nhà họ Ninh, mới cho Ninh Thành Vũ một cơ hội, đó chính là theo đuổi được Hàn Phi Phi mới có thể để cho anh ta lần nữa quay lại trung tâm quyền lợi.

Trong bữa tiệc sinh nhật của Hàn Phi Phi, ở trước mặt tất cả mọi người, Hàn Phi Phi đã tỏ ý rằng người cô ta thích là Dương Chấn, có thể tưởng tượng được, Ninh Thành Vũ rất tức giận.

Nếu như Dương Chấn không chết, anh ta không có cách nào cầm quyền ở nhà họ Ninh.

Lúc này, Phùng Nghĩa Cần gọi điện thoại tới, nói rằng Dương Chấn sắp bị giết, có thể tưởng tượng được rằng Ninh Thành Vũ đang rất kích động.

Tuy nhiên, lúc này Phùng Nghĩa Cần đã sớm bị dọa đến mức toàn thân xụi lơ, làm sao có thể nói thêm câu nào?

“Mẹ kiếp! Nói chuyện đi!”

“Con mẹ nó, cậu bị điếc à? Mau nói đi, tên nhóc kia rốt cuộc chết hay chưa?”

“Phùng Nghĩa Cần, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, thật sự nếu không nói chuyện, sau này hãy cút ra khỏi tầm mắt của tôi!”

Phùng Nghĩa Cần không nói lời nào, Ninh Thành Vũ vô cùng phẫn nộ.

“Thật ngại quá, tôi vẫn còn sống khỏe re!”

Đúng lúc này, giọng nói của Dương Chấn bỗng nhiên vang lên.

Ở đầu dây bên kia, Ninh Thành Vũ nghe thấy giọng nói nói, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tại sao lại là mày? Phùng Nghĩa Cần đâu?”

Dương Chấn cúi đầu nhìn, Phùng Nghĩa Cần đang ngồi ở dưới đất, toàn thân run lẩy bẩy, híp mắt nói: “Hắn ta lập tức phải đi xuống phía dưới, anh cũng đừng sốt ruột, tôi sẽ đích thân đưa anh xuống, tìm gặp hắn ta một cách nhanh chóng!”

Vừa dứt lời, Dương Chấn trực tiếp cúp điện thoại.

Những lời Dương Chấn nói với Ninh Thành Vũ, Phùng Nghĩa Cần đều nghe thấy tất cả, lúc này một cỗ hơi thở kinh khủng đã bao trùm hắn ta.

“Dương… Anh Dương, tôi… Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi không dám nữa, tất cả những chuyện này đều là do Ninh Thành Vũ ép tôi!”

“Anh Dương, ngài đại nhân đại lượng, coi như tôi là cái rắm, thả đi!”

“Không đúng, tôi không bằng cả cái rắm, giết tôi, thật sự chính là làm bẩn tay của ngài!”

Phùng Nghĩa Cần sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn, quỳ dưới đất, đầu không ngừng dập xuống đất.

Hắn ta thật sự sợ hãi, vừa rồi hắn ta tận mắt nhìn thấy hai tên vệ sĩ của mình vẫn còn chưa đụng đến Dương Chấn, đã bị Dương Chấn đạp bay mười mấy mét.

Vệ sĩ của mình mạnh đến mức nào, bản thân hắn ta biết rất rõ ràng.

Lúc này, nếu hắn ta không cầu xin, có lẽ chỉ có một con đường chết.

Huống chi, Dương Chấn vừa mới nói với Ninh Thành Vũ, muốn để hắn ta xuống dưới đất trước chờ Ninh Thành Vũ.

Câu nói xuống dưới đất trong miệng Dương Chấn là có ý gì, hắn ta biết rõ.

“Mày nói không sai, giết mày, sẽ làm bẩn tay tao!”

Dương Chấn bỗng nhiên nói.

Nghe vậy, Phùng Nghĩa Cần lập tức vui mừng giống như đang ở trong bóng đêm thấy được ánh rạng đông, kích động nói: “Tạ ơn anh Dương! Tạ ơn anh Dương! Sau này tôi gặp anh sẽ như gặp tổ tông của tôi…”

“Oành!”

Phùng Nghĩa Cần vẫn chưa nói xong, lồng ngực đã bị một cỗ lực mạnh mẽ va chạm, cả người vẽ ra một đường cung mỹ lệ lên không trung, nặng nề rơi ngã xuống giữa đường.

Mà bộ ngực của hắn ta đã bị lõm sâu xuống, sự sống lập tức biến mất.

“Giết mày, không cần tay bẩn?”

Dương Chấn hờ hững, quay người lên xe, rời khỏi đây.