Chàng Rể Chiến Thần

Chương 330




CHƯƠNG 331: XIN ANH HÃY TRỪNG PHẠT

Lời của Dương Chấn, như một tiếng sét đánh vang bên tai mọi người.

Chỉ sững ra trong một khoảnh khắc như vậy, Vu Hiểu Vi liền hoàn hồn, mặt mày rất giận dữ, đưa tay chỉ về phía cửa: “Dương Chấn, nơi này không hoan nghênh anh, mời anh rời đi!”

“Chủ quản Vu, cô làm như vậy, có hơi quá đáng quá rồi?”

Vương Diễm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đỏ mắt nói: “Anh ta dù sao cũng là bạn học của cô, cho dù thật sự không mua nổi, cô cũng không nên sỉ nhục anh ta như vậy!”

“Mỗi ngày đều có khách tới Thiên Phủ Thành, nhưng người thật sự nguyện ý mua, lại có mấy người?”

“Huống chi, anh này đã nói muốn mua, cô sao chắc chắn, anh ta mua không nổi chứ?”

Vốn dĩ, trong lòng Vương Diễm đối với Dương Chấn còn có vài phần tức giận, nhưng rất nhanh, cô ta liền phản ứng lại.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên cô ta bước vào Thiên Phủ Thành, Vu Hiểu Vi đối với cô ta có địch ý rất lớn.

Chỉ là vì ngày cô ta vào làm, vốn dĩ tiếp đãi được một khách hàng có ý muốn mua thì lại bị Vu Hiểu Vi phá, Vương Diễm lúc đó chỉ nói một câu: “Chủ quản Vu, tôi cho rằng, tôi có thể giới hiệu rõ cho anh này.”

Vì chuyện này, bắt đầu từ hôm đó, Vu Hiểu Vi liền cố ý cô lập cô ta, mỗi lần cửa hàng tới người tới, đều sẽ bị cô ta sắp xếp cho người khác.

Cho nên làm việc được ba tháng, Dương Chấn là khách hàng đầu tiên mà cô ta tiếp đãi.

Nghe thấy lời của Vương Diễm, Vu Hiểu Vi lập tức mặt mày giận dữ, nhấc tay quăng ra một cái tát.

“Bốp!”

Nhưng lúc này, Dương Chấn đột nhiên đưa một tay ra, túm lấy cổ tay của Vu Hiểu Vi: “Cô quá đáng rồi!”

Vương Diễm vẻ mặt ngạc nhiên, vừa rồi cô ta còn tưởng cái tát của Vu Hiểu Vi sẽ đánh vào mặt của cô ta rồi, nhưng không ngờ, vậy mà bị Dương Chấn cản lại.

Mà Vu Hiểu Vi, cũng rất ngạc nhiên, trước đây khi ở trường, Dương Chấn chính là một kẻ luôn cúi đầu nhẫn nhục, có khi nào dám phản kháng lại rồi?

Hôm nay, anh vậy mà vì một người phụ nữ không quen biết, túm lấy cổ tay của cô ta.

“Dương Chấn, anh dám đụng vào tôi?”

Vu Hiểu Vi bỗng chốc mặt mày rất giận dữ: “Anh biết bạn trai của tôi là ai không?”

“Bạn trai cô là ai, có liên quan gì tới tôi?”

Dương Chấn nói mà mặt mày không có chút cảm xúc, sau đó buông tay Vu Hiểu Vi ra.

“Cộp! Cộp! Cộp!”

Vu Hiểu Vi vừa rồi luôn dùng sức giãy giụa, Dương Chấn đột nhiên buông tay, cô ta liền liên tiếp lùi lại sau vài bước, hơi loạng choạng, mông ngồi phịch xuống đất.

“Chị Hiểu Vi!”

Những người bán hàng đó, lúc này lũ lượt hô lên một tiếng, sau đó xông tới.

Vu Hiểu Vi thẹn quá hóa giận, sau khi được đồng nghiệp đỡ dậy, tức giận không thôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Chấn, nếu anh đã đám động thủ với tôi, vậy thì đừng trách tôi không niệm tình bạn học.”

Nói rồi, cô ta liền rút điện thoại ra bắt đầu gọi điện: “Ông xã, em ở cửa hàng, bị người đánh rồi, anh mau tới đây!”

Vương Diễm lập tức khẩn trương rồi, đều sắp khóc rồi, vội vàng nói: “Anh này, bạn trai của Vu Hiểu Vi là giám đốc của Thiên Phủ Thành, có quyền thế rất lớn ở đây, tùy tiện có thể điều động tất cả bảo vệ của khu đồ cổ Thế Kỷ, anh mau đi đi!”

Đối với sự lương thiện của Vương Diễm, trong lòng Dương Chấn ngược lại rất tán thưởng.

Đối với anh mà nói, ngay cả Yên Đô Bát Môn đều sẽ không để vào mắt, một giám đốc nhỏ nhoi của khu đồ cổ, anh sao có thể để vào mắt chứ?

“Muốn đi? Đã muộn rồi!” Vu Hiểu Vi tức giận nói.

“Vu Hiểu Vi, cô có gì cứ nhằm vào tôi, anh này là vô tội!”

Vương Diễm đứng ra, chắn ở trước mặt Dương Chấn, vẻ mặt tức giận nói.

“Tiểu tiện nhân như cô, thật sự cho rằng mình ôm được đùi thổ hào rồi sao?”

“Tôi nói cho cô biết, cô chỉ là một kẻ ngu xuẩn, tên này rõ ràng chỉ là muốn chơi đùa cô, cố ý ở trước mặt cô phô ra dáng vẻ muốn mua đồ cổ, sau đó đợi khi thanh toán, sẽ nói với cô, anh ta quên mang thẻ.”

“Đây đều là kiểu bài của loại phế vật ham hư vinh muốn tác quái như anh ta!”

Vu Hiểu Vi cười lạnh không ngừng nói.

Vương Diễm mím chặt đôi môi đỏ lại, đỏ mắt nói: “Cho dù anh ta là người như thế, tôi cũng chịu! Nhưng tôi vẫn muốn nói, có gì cứ nhằm vào tôi!”

“Em yêu, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Vào lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ chạy vào.

Đầu của người đàn ông trung niên đã hói rồi, hai mắt vô thần, nhìn một cái là biết cái loại phóng túng quá độ.

“Ông xã, chính là tên này, vừa rồi đẩy em ngã ra đất.”

Vu Hiểu Vi lập tức xà vào trong lòng của người đàn ông trung niên, nói với bộ dạng rất đáng thương.

Dương Chấn khi nhìn thấy người đàn ông trung niên, không nhịn được mà cười một tiếng: “Vu Hiểu Vi, cô chắc chắn ông ta là bạn trai của cô, chứ không phải là ba của cô?”

Toàn trường chết lặng!

Tất cả mọi người đều mang vẻ kinh ngạc nhìn Dương Chấn.

Miệng Vu Hiểu Vi hơi há ra, trợn to hai mắt, rất nhanh, cô ta thẹn hóa hóa giận quát: “Dương Chấn, anh đồ khốn này, dám cười nhạo tôi?”

Người đàn ông trung niên cũng có vẻ mặt rất giận dữ, nhìn Dương Chấn quát: “Thằng nhóc, cậu đây là đang tìm chết!”

“Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ, một Thiên Phủ Thành lớn như này, sao lại sa sút tới mức ngay cả khách hàng cũng không có được mấy người, bây giờ, tôi cuối cùng cũng hiểu rồi.”

Dương Chấn lắc đầu, cười lạng nói: “Bởi vì, từ trên xuống dưới, đều là một lũ lợn ngu, kinh doanh của Thiên Phủ Thành sao có thể tốt được?”

Nói rồi, anh bỗng nhìn sang Vương Diễm: “Đi theo tôi, tôi cho cô một công việc tốt hơn nơi này gấp mấy lần!”

Vương Diễm cả người run lên, nhất thời có hơi sững sờ.

Lời của Vu Hiểu Vi khiến cô ta đối với ý đồ mua đồ cổ của Dương Chấn, cũng đã nảy sinh nghi ngờ.

Nhưng lúc này, khí chất trên người Vương Chấn, còn cả sự nghiêm túc trong ánh mắt, không giống như đang đùa, cô ta bỗng tin tưởng, Dương Chấn không phải là loại người như Vu Hiểu Vi nói.

“Được, tôi đi theo anh!”

Vương Diễm bỗng mỉm cười rạng rỡ.

Mặc kệ có phải là thật không, ít nhất bây giờ, cô ta phải phong phong quang quang rời đi.

“Tôi cho phép cậu đi rồi sao?”

Vào lúc này, bạn trai của Vu Hiểu Vi, bỗng nhiên mang vẻ mặt giận dữ nói.

Lời của ông ta vừa dứt, từ bên ngoài lập tức có mười mấy bảo vệ tay cầm gậy gộc xông vào.

“Giám đốc Lý, ai dám gây sự ở Thiên Phủ Thành, đâu là chán sống rồi sao?”

Người bảo vệ cầm đầu, rất hùng hồn nói.

Bạn trai của Vu Hiểu Vi đưa tay chỉ vào Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là tên này, đánh cho cậu ta một trận, sau đó ném ra khỏi khu đồ cổ Thế Kỷ!”

“Tôi xem ai dám?”

Vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một bóng dáng trẻ tuổi, đang cất bước đi tới, bên cạnh anh ta, còn có hai vệ sĩ mặc vest đi theo.

Khi nhìn thấy người trẻ tuổi này, sắc mặt của bạn trai Vu Hiểu Vi lập tức thay đổi, vội vàng chạy tới nói: “Trần tổng, cậu sao lại tới đây?”

Người trẻ tuổi không thèm để ý, mà dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, rảo bước đi về phía Dương Chấn.

“Cậu Dương, tôi đến muộn rồi, để cậu chịu ủy khuất rồi! Xin cậu Dương hãy trừng phạt!”

Người trẻ tuổi run rẩy đi tới trước mặt Dương Chấn, cúi đầu, ngay cả ngẩng đầu nhìn Dương Chấn, dường như đều không dám.

Một màn này, chấn động tất cả mọi người.

Bạn trai của Vu Hiểu Vi, hai mắt trợn tròn, cả người không tự chủ trở nên run rẩy.

Vu Hiểu Vi, càng kinh sợ không thôi, vẻ mặt ngây ngốc nhìn người ăn mặc đơn giản đó: “Chuyện… chuyện này sao có thể!”

Vương Diễm bên cạnh Dương Chấn, cũng vô cùng kinh ngạc, một tay vô thức bịt cái miệng nhỏ lại.