Chàng Rể Chiến Thần

Chương 322




CHƯƠNG 322: CÚT RA ĐÂY NGAY

Giọng nói của Dương Chấn vừa mới dứt, một bóng dáng thong dong chậm rãi cất bước đi tới.

Lúc này Dương Chấn vô cùng phẫn nộ.

Cũng không phải là đối phương động sát niệm với anh, mà là người trung niên này vừa mới phá hỏng chuyện tốt của mình.

Tần Nhã chủ động muốn hôn anh, còn chưa kịp thưởng thức thì đã phát hiện người trung niên này.

Người trung niên này đương nhiên chính là Đàm đại sư, là cao thủ ở bên cạnh Hoàng Mai.

“Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, trách không được dám dẫn đầu bốn gia tộc lớn tạo áp lực cho nhà họ Mạnh.”

Đàm đại sư một mặt thưởng thức nhìn về phía Dương Chấn.

Mặc dù chưa giao thủ với nhau, nhưng mà Dương Chấn có thể phát hiện mình ngay lập tức sau khi mình xuất hiện, đã đủ để chứng minh Dương Chấn không đơn giản.

“Ông là người do nhà họ Mạnh đã phái tới.” Dương Chấn nhíu mày.

Đàm đại sư cười nhạo một tiếng: “Chỉ là nhà họ Mạnh muốn phái tôi đến đây để làm việc cho bọn họ? Còn không có tư cách đó đâu.”

Nghe lời nói của Đàm đại sư, Dương Chấn có chút mê man.

Khẩu khí của đối phương dường như không đặt Dương Chấn vào trong mắt.

Nhìn tới người có thể không đặt nhà họ Mạnh vào trong mắt, hình như cũng chỉ có những hào môn ở Yên Đô.

Đương nhiên còn có một hiệp hội võ đạo.

Dương Chấn đã từng tiếp xúc với người của hiệp hội võ đạo, bọn họ đều ăn mặc thống nhất với nhau.

Nhưng mà người đàn ông trung niên trước mắt lại không phải.

Dương Chấn có thể cảm nhận được uy hiếp từ trên người của ông ta, cho dù là Ngưu Căn Sinh, đường chủ hiệp hội võ đạo, người mà anh đã giết chết ở nhà họ Ngụy cũng không có khí tức trên người mạnh giống như người đàn ông trung niên đứng trước mắt.

Như vậy đã chứng minh đối phương chỉ có thể đến từ Yên Đô.

Bỗng nhiên trong đầu của Dương Chấn xuất hiện một hình ảnh, trong lúc nhất thời bừng tĩnh đại ngộ.

“Ông chính là người của nhà họ Hoàng, là một trong Yên Đô Bát Môn?” Dương Chấn mở miệng hỏi.

“Xem ra lúc cậu ra tay với Hoàng An liền biết cậu ấy là người của nhà họ Hoàng.”

Đàm đại sư hơi kinh ngạc nói: “Nếu như đã biết cậu ấy là người nhà họ Hoàng, vậy mà cậu còn dám ra tay với cậu ấy, không thể không thừa nhận lá gan của cậu rất lớn.”

“Xem ra Hoàng An đúng là chán sống rồi, vốn dĩ tôi muốn thả cho nó một con đường sống, nhưng mà nó lại không chịu trân trọng, nếu đã như vậy, thế thì mạng của nó, tôi sẽ nhận.”

Trong ánh mắt của Dương Chấn bắn ra hai đạo sát ý mãnh liệt.

Anh ghét nhất là bị người ta uy hiếp, càng ghét hơn khi người ta nghĩ đến việc giết mình.

Đối với tất cả những người muốn giết mình, từ xưa đến nay Dương Chấn sẽ không nhân từ nương tay.

“Thằng nhóc cuồng vọng!”

Đàm đại sư hét lên một tiếng: “Nếu như bây giờ cậu đi với tôi một chuyến cầu xin tha thứ với bà Hoàng, có lẽ là bà Hoàng sẽ chừa cho cậu một con đường sống.”

“Bà Hoàng là ai?”

Dương Chấn càng ngày càng không hiểu gì hết.

Một Hoàng An còn chưa đủ, hiện tại lại xuất hiện thêm một bà Hoàng?

Là phụ nữ nhà họ Hoàng hả?

Chẳng mấy chốc, Dương Chấn đã nghĩ đến loại khả năng này.

Đàm đại sư kiêu ngạo nói: “Bà Hoàng chính là nữ chủ hiện tại của nhà họ Hoàng, Hoàng Mai.”

“Hoàng Mai? Tôi với bà ta có ân oán gì?”

Dương Chấn nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ đến đây để báo thù thay cho Hoàng An?”

“Cậu còn nhớ đến Mạnh Huy bởi vì cậu mà chết, còn có Mạnh Thiên Kiêu bởi vì cậu mà bị ép chết?” Đàm đại sư hỏi.

“Mạnh Huy chết vẫn còn chưa hết tội, ngược lại là Mạnh Thiên Kiêu coi như có chút tình người, ít nhất cũng được xem như là một người ba đúng mực.”

Dương Chấn nói đúng trọng tâm.

Chỉ là anh vẫn không hiểu tại sao đối phương lại nhắc tới Mạnh Huy và Mạnh Thiên Kiêu,

Mối quan hệ này hình như có chút hỗn loạn.

“Mạnh Thiên Kiêu là chồng trước của bà Hoàng, mà Mạnh Huy là con trai của bà Hoàng, bây giờ chồng trước và con trai của bà Hoàng đều bởi vì cậu mà chết, hiện tại cậu đã hiểu tại sao bà Hoàng lại muốn gặp cậu chưa?”

Đàm đại sư cũng không giấu giếm, nói sự thật cho Dương Chấn nghe.

Đôi mày kiếm của Dương Chấn khẽ nhếch lên, anh mới hiểu rõ mối quan hệ phức tạp mà Đàm đại sư vừa mới nói.

Hóa ra Hoàng Mai là mẹ của Mạnh Huy.

“Nếu đã như vậy thì không cần phải nói chuyện.” Dương Chấn nhắm mắt lại, nói.

“Thằng nhóc này, cậu tự mình đi theo tôi hay là để tôi đánh gãy chân của cậu dẫn cậu đi gặp bà Hoàng?”

Thái độ của Đàm đại sư vô cùng ngang ngược, nói mà lại không có biểu cảm gì.

Trong mắt của ông ta, Dương Chấn như một người đã chết.

Dù sao thì chồng trước và con trai của Hoàng Mai cũng đều bởi vì anh mà chết.

“Xem ra là đối với thực lực của mình, ông vô cùng tự tin nhỉ.” Dương Chấn cười lạnh.

Ở Cửu Châu, người dám nói cưỡng ép mang anh đi, anh chưa từng nhìn thấy qua.

“Xem ra vẫn nên cần tôi tự mình ra tay, nếu đã như vậy, thế thì trước tiên phế tay chân của cậu thôi.”

Giọng nói của Đàm đại sư vừa rơi xuống, dưới chân bỗng nhiên khẽ động, trong nháy mắt vọt về phía Dương Chấn.

Dương Chấn đứng nguyên tại chỗ, căn bản không có dự định trốn tránh.

Nếu như ông đã dám xem thường tôi, vậy thì tôi phải để cho ông biết hậu quả của việc khinh địch.

“Thằng nhóc, đi chết đi.”

Thấy Dương Chấn nhếch miệng tạo thành một nụ cười trêu tức, Đàm đại sư cảm thấy Dương Chấn đang giễu cợt mình, lập tức giận dữ, dưới chân bỗng nhiên dùng sức đạp mạnh, thân thể của ông ta bay lên trên không trung.

Chân của ông ta hùng hằng đạp về phía đầu của Dương Chấn.

Mắt thấy chân của ông ta đã sắp đạp đúng đầu của Dương Chấn, nhưng mà vẫn không thấy Dương Chấn trốn đi.

“Thằng nhóc này đúng là cuồng vọng, nếu đã như vậy, cho dù có giết cậu thì bà Hoàng cũng sẽ không trách tội tôi.”

Trên mặt của Đàm đại sư tràn đầy vẻ dữ tợn, hét lớn lên.

“Bộp.”

Vào khoảnh khắc chân của ông ta sắp đá vào trên đầu của Dương Chấn, Dương Chấn bỗng nhiên ra tay, nắm lấy cổ chân của ông ta.

Trong giây phút Đàm đại sư bị Dương Chấn nắm lấy cổ chân, ông ta liền ý thức được nguy hiểm, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Răng rắc.”

Chỉ nhìn thấy khóe miệng của Dương Chấn bỗng nhiên cong lên một độ cong tàn nhẫn, sức lực ở trên tay lập tức bộc phát.

Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, bản thân Đàm đại sư vẫn còn đang trên không trung, cổ chân đã bị bẻ gãy tạo ra một tư thế uốn cong chín mươi độ.

“Bịch.”

Cơ thể của Đàm đại sư rơi xuống đất.

“A!”

Một tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng trong đêm tối.

Dương Chấn đứng trước mặt Đàm đại sư, nhìn ông ta từ trên cao xuống dưới, híp mắt nói: “Ông nói là muốn phế tứ chi tôi hả?”

“Răng rắc.”

Bàn chân của Dương Chấn lại đạp xuống, một cổ chân khác của Đàm đại sư trong nháy mắt cũng vỡ vụn.

“Ông nói là còn muốn giết tôi à?”

Giọng nói của Dương Chấn càng lúc càng lớn, giọng nói vừa mới dứt lại có hai tiếng xương gãy thanh thúy vang lên.

Tay chân của Đàm đại sư đã bị tàn phế.

Vừa rồi thủ đoạn mà ông ta uy hiếp Dương Chấn, lúc này đều dùng trên người của mình.

Cho đến giờ phút này ông ta mới ý thức được Hoàng Mai đã trêu chọc vào một sự tồn tại kinh khủng đến cỡ nào.

Bắt đầu từ lúc hai người giao thủ với nhau, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi tay chân của ông ta đã hoàn toàn toàn phế.

Người trẻ tuổi có thực lực mạnh mẽ như thế, ông ta chưa từng nhìn thấy, hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi.

“Cậu… cậu, rốt… rốt cuộc là ai?”

Đàm đại sư run rẩy nói, tay chân bị nghiền nát đau đớn làm cho ông ta sống không bằng chết.

Chủ yếu nhất chính là thực lực của ông ta đã bị tiêu diệt, cũng không còn cách nào trở thành khách ngồi trên ghế nhà họ Hoàng được nữa.

Lúc này ông ta chỉ muốn biết rốt cuộc Dương Chấn là ai.

Tuổi trẻ như vậy, thực lực kinh khủng như thế, ở Cửu Châu có được mấy người?

Lúc này trong lòng của ông ta chỉ còn lại cảm giác hối hận vô cùng.

Dương Chấn lạnh lùng nói: “Tôi là ai, đối với ông mà nói còn quan trọng nữa à?”

Giọng nói của anh vừa mới dứt, anh bước ra một bước, hai mắt của Đàm đại sư mở lớn, trong nháy mắt dừng thở bỏ mình.

Hoàng Mai cũng không biết rằng cao thủ mạnh nhất ở bên cạnh mình đã bị một cước của Dương Chấn giẫm chết.

Lúc này bà ta đang ở nhà họ Mạnh hưởng thụ sự đối đãi của khách quý.

“Bà Hoàng, đã lâu như vậy rồi sao vẫn chưa nhìn thấy Đàm đại sư trở về?”

Mạnh Hoành Nghiệp biết rõ sự lợi hại của Dương Chấn, lúc này có chút lo lắng.

Hoàng Mai nói mà không có biểu cảm gì: “Cho dù là ở nhà họ Hoàng chúng tôi, Đàm đại sư cũng có thể đứng trong hàng cường giả, không phải là ông cho rằng Đàm đại sư tự mình ra tay cũng không thể giải quyết cái thằng nhóc đó?”

“Gia chủ nhà họ Mạnh, ông thật xem thường nhà họ Hoàng tôi rồi đó, nhà họ Mạnh của ông không có cách nào sử dụng cường giả, nhưng không có nghĩa nhà họ Hoàng tôi không có.”

Hoàng An cũng khinh thường nói.

Mạnh Hoành Nghiệp nào dám đắc tội với hai người nhà họ Hoàng này, liên tục gật đầu nói: “Bà Hoàng, cậu An nói đúng, Đàm đại sư đã ra tay chắc chắn Dương Chấn sẽ rất thảm.”

Miệng của ông ta thì nói như vậy, nhưng mà trong lòng lại vô cùng thấp thỏm.

Dù sao thì Dương Chấn đã bỏ qua cho nhà họ Mạnh một lần, nếu như lần này còn không thể giết nhà họ Mạnh, vậy thì khoảng cách hủy diệt của nhà họ Mạnh cũng không còn xa nữa.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cách thời gian Đàm đại sư rời khỏi nhà họ Mạnh đã đúng ba tiếng đồng hồ, nhưng mà vẫn không nhìn thấy ông ta trở về.

Từ thành phố đến Giang Châu cũng chỉ đi xe có bốn mươi phút, vừa đi vừa về một tiếng hai mươi phút, còn lại một tiếng bốn mươi phút, chẳng lẽ không đủ để giết Dương Chấn à?

Lúc này không chỉ có Mạnh Hoành Nghiệp gấp gáp, ngay cả trong lòng của Hoàng Mai cũng có chút bất an.

Lúc trước Đàm đại sư mà ra tay căn bản không bao lâu đã có thể trở về, lần này lại làm trễ nải lâu như vậy.

Chỉ là bà ta vẫn luôn hiểu rõ thực lực của Đàm đại sư, cho nên mới khiến cho bà ta duy trì sự bình tĩnh.

“Cô ơi, sao Đàm đại sư vẫn còn chưa trở lại, không phải là ông ta thấy Giang Châu chơi vui quá dự định ở lại đó qua đêm?” Hoàng An cười nói.

Hoàng Mai trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: “Ngậm miệng lại!”

Hoàng An không dám nói nữa, ngược lại anh ta không hề lo lắng Đàm đại sư sẽ thất bại, lấy điện thoại di động ra lướt lướt.

Đúng lúc này một bóng dáng vội vàng xông vào phòng khách: “Gia… gia chủ! Đàm… Đàm đại sư, ông ta… ông ta…

“Ông ta cái gì mà ông ta chứ, rốt cuộc là Đàm đại sư như thế nào?” Mạnh Hoành Nghiệp gắt giọng nói.

“Chết rồi, chết rồi! Đàm đại sư chết rồi!”

Người kia vô cùng hoảng sợ lên tiếng nói.