Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3117






Chương 3328

Nhiếp Thu đã sững sờ từ nãy vì những bí mật nối tiếp nhau về giới Cổ Võ.

Lão ta bỗng tò mò hỏi: “Vậy ngoài giới Cổ Võ thì sao? Lại có thế lực mạnh hơn à?”

Lệ Trần bỗng mỉm cười: “Tôi không thể trả lời câu hỏi này của ông, vì bây giờ tôi cũng chỉ vừa bước vào Thiên Cảnh không lâu, còn chưa đến Hạ Giới của giới Cổ Võ, chứ đừng nói tới thế lực ngoài ba giới Cổ Võ”.

Nói đến đây, Lệ Trần bỗng đổi chủ đề: “Nhưng tôi nghĩ ngoài ba giới Cổ Võ, chắc chắn vẫn còn thế lực và cao thủ mạnh hơn, thế giới này rất rộng, cũng rất kỳ diệu, có vô số hiện tượng không thể giải thích, chỉ là thực lực bây giờ của chúng ta quá yếu, không đủ tư cách tiếp xúc với thế giới lớn hơn thôi”.

Nghe thấy Lệ Trần nói thế, trong mắt Nhiếp Thu tràn ngập vẻ hướng tới, lão ta cảm thấy cảnh giới của mình đã có chỗ tiến bộ, hình như đã chạm tới ngưỡng cửa của Thiên Cảnh, nhưng ngưỡng cửa này vô cùng mơ hồ.

“Chúc mừng!”

Lệ Trần đã nhận ra sự thay đổi trên người Nhiếp Thu, bèn cười nói.

Nhiếp Thu cúi đầu thật thấp trước Lệ Trần, nghiêm nghị nói: “Nghe ông nói một câu, hơn 10 năm đọc sách! Nếu tông chủ Lệ không cho tôi biết nhiều bí mật liên quan đến Cổ Võ như thế, tôi cũng không thể hiểu võ đạo sâu sắc hơn”.

Đúng lúc này, Mã Siêu đang nằm trên giường đá bỗng mở mắt ra.

“Tỉnh rồi à?”

Lệ Trần vội bước đến bên giường đá, mỉm cười hiền từ, nhìn Mã Siêu.

“Ông là ai?”

Thấy khuôn mặt xa lạ trước mặt, Mã Siêu ngồi phắt dậy, có vẻ cảnh giác.

Anh ta còn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc phía sau Lệ Trần, đó chính là lão già khốn kiếp định giết anh ta, nên anh ta mới phải phá vỡ phong ấn Thị Huyết Châu, sau đó mất lý trí.

Lệ Trần cười híp mắt: “Tôi là Lệ Trần! Từ hôm nay trở đi, cậu chính là đệ tử quan môn của Lệ Trần tôi, cũng là người thừa kế duy nhất của Ma Tông!”

Mã Siêu nghe mà sững sờ, ông lão hiền từ trước mặt anh ta là người của Ma Tông á?

Lệ Trần?

Sao cái tên này lại quen thuộc đến vậy?

Sao anh ta lại có cảm giác như đã từng nghe thấy nó ở đâu?

Mã Siêu vừa tỉnh lại, vẫn đang hơi bối rối, trong đầu đầy câu hỏi.

Nhiếp Thu nói: “Mã Siêu, vị này là tông chủ Lệ – tông chủ Ma Tông, một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, ông ấy đã cứu cậu khỏi tay tôi, không những thế còn phong ấn Thị Huyết Châu trong người cậu”.

“Cậu không mau cảm ơn thầy đi à?”

Nghe thấy Nhiếp Thu nói thế, Mã Siêu mới dần hoàn hồn.

Anh ta nhìn Lệ Trần – người đang nhìn mình với vẻ hiền từ và Nhiếp Thu, lại sững sờ thêm một lúc.

Mã Siêu hỏi với vẻ không dám tin: “Tiền bối đúng là Lệ Trần – tông chủ Ma Tông, một trong năm thế lực đứng đầu Ma Sơn à?”

Lệ Trần cười híp mắt, gật đầu: “Đúng thế! Giờ cậu đang ở Ma Tông”.

Thấy Lệ Trần đang định nói tiếp, Mã Siêu vội nói: “Khoan đã! Tiền bối cứ để tôi bình tĩnh đã, tôi bỗng cảm thấy như đang nằm mơ”.

Lệ Trần không để bụng sự vô lễ của Mã Siêu, cười ha hả, đứng bên giường đá, chờ Mã Siêu phản ứng lại.