Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3096






Chương 3307

“Tôi nghĩ đây là một lựa chọn rất đơn giản, chỉ xem ông muốn chọn gì thôi”.

“Đương nhiên, nếu ông muốn giết tôi thì cũng không sao, nhưng sau khi giết tôi xong, ông được lợi gì? Chẳng những ông không thu được lợi lộc gì, mà còn bị vô số cao thủ hàng đầu đuổi giết, chắc ông cũng không muốn sống nốt quãng đời còn lại trong cảnh trốn chạy đúng không?”

“Ông đã chủ động ngắt liên lạc với app Thần Hành Tông vì 30 viên đan dược, nếu tôi không đoán sai, chắc Thần Hành Tông đã bắt đầu đuổi giết ông rồi nhỉ?”

“Nếu ông đồng ý thả tôi đi, tôi có thể phối hợp với ông, nói với app rằng đó là lỗi của máy, ông không hề làm hại tôi, cũng không cướp đan dược của tôi, mà cố tình tìm một nơi kín đáo để giúp tôi phong ấn sức mạnh trong cơ thể, giải quyết phiền phức trong người”.

Mã Siêu nói rồi bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thu.

Lần này, Nhiếp Thu cũng không vội phản bác lời Mã Siêu, mà như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sở dĩ lão ta chủ động ngắt liên lạc với Thần Hành Tông cũng vì nhòm ngó số đan dược trên người Mã Siêu.

Nếu Mã Siêu đồng ý đưa 30 viên đan dược kia cho lão ta thật, còn bằng lòng giải thích với Thần Hành Tông giúp lão ta, đối với lão ta, đây đúng là lựa chọn cực tốt.

Nhưng điều quan trọng nhất là Mã Siêu có định giúp lão ta thật không?

Nếu sau khi gặp cao thủ Thần Hành Tông, Mã Siêu báo lại mọi chuyện thì sao nào?

Khi đó, lão ta còn đường sống chắc?

Phải biết rằng ở Ma Sơn, Thần Hành Tông là một trong năm thế lực hàng đầu, chỗ nào trên Ma Sơn cũng có người của Thần Hành Tông, trừ khi lão ta mai danh ẩn tích, không xuất hiện suốt quãng đời còn lại, bằng không, chắc chắn Thần Hành Tông sẽ không tha cho lão ta.

Đến khi đó, không riêng gì Thần Hành Tông, thế lực phía sau Mã Siêu cũng sẽ không bỏ qua cho lão ta.

Nghĩ đến đây, trên mặt Nhiếp Thu tràn ngập vẻ đấu tranh, lão ta đang rất do dự, không biết nên lựa chọn thế nào.

Một lúc lâu sau, Nhiếp Thu mới nhìn Mã Siêu, bỗng lấy một đồng xu ra, lạnh lùng nói: “Tôi biết thả cậu mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng phải với tiền đề là cậu thực sự muốn giúp tôi, vấn đề là tôi không tin được cậu”.

“Đã vậy, tôi sẽ nhờ đồng xu này giúp tôi lựa chọn, nếu ra mặt ngửa, tôi sẽ tin cậu, còn nếu là mặt sấp, tôi sẽ giết cậu luôn”.

Nhiếp Thu nói rồi tung đồng xu trong tay lên, “bộp” một tiếng, đồng xu đã rơi xuống giữa lòng bàn tay lão ta.

Mã Siêu bỗng trở nên rất căng thẳng, nhìn chằm chằm vào tay Nhiếp Thu.

Với thực lực của Nhiếp Thu, nếu lão ta muốn giết anh ta thì anh ta cũng không còn cách nào ngoài chịu chết.

“Nếu là mặt ngửa, tôi sẽ tự tay phong ấn sức mạnh trong cơ thể cậu, nhưng nếu là mặt sấp, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giết cậu luôn”.

Nhiếp Thu nhìn về phía Mã Siêu, nhắc lại.

Mã Siêu gật đầu, trầm giọng nói: “Sống chết do số, phú quý nhờ trời! Cho dù là kết quả gì, tôi cũng có thể chấp nhận, cho tôi xem đồng xu đi!”

Trong sự chờ mong của anh ta, Nhiếp Thu chậm rãi giơ tay lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay lão ta có một đồng xu nằm sấp.