Chương 3278
Trong phòng, Đỗ Bá đang ngồi trên ghế mây, bên cạnh lão ta là một người trung niên khoảng năm mươi tuổi.
Từ lúc Dương Chấn bước vào phòng, Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đều nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, trong mắt Đỗ Minh Viễn còn có vẻ ngạo nghễ, ông ta rất bất mãn trước việc Đỗ Bá coi trọng Dương Chấn.
Nếu có cơ hội, ông ta sẵn sàng đánh với Dương Chấn một trận để phân rõ thắng bại.
Dương Chấn nhìn về phía Đỗ Bá, bình tĩnh hỏi: “Đỗ Trọng đâu rồi?”
Dương Chấn cảm nhận được áp lực khổng lồ từ Đỗ Bá, áp lực này cực lớn, thậm chí mạnh hơn thành chủ Hoài Thành mà Dương Chấn từng tiếp xúc trước kia rất nhiều.
Thành chủ Hoài Thành là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng áp lực từ người lão già trước mặt còn mạnh hơn cả thành chủ Hoài Thành, tức là lão ta có thực lực mạnh hơn thành chủ Hoài Thành.
Dương Chấn biết Võ Tông cũng không phải thế lực Cổ Võ, hay nói cách khác, cao thủ mạnh nhất Võ Tông vẫn chưa đạt tới Thiên Cảnh, như vậy, thực lực của lão già trước mặt sẽ ở mức trên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cũng có nghĩa là nằm giữa Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ và Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, gọi tắt là bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Về phần người trung niên có thái độ rất hung hãn với Dương Chấn đứng cạnh lão già, cảnh giới của ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Đây là lần đầu tiên Dương Chấn thấy một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong trẻ đến thế.
Đỗ Bá bình tĩnh nói: “Cậu cứ yên tâm, Đỗ Trọng đang rất ổn ở Võ Tông”.
Dương Chấn hơi nhíu mày, sao anh lại có cảm giác Võ Tông bắt Đỗ Trọng vì anh nhỉ?
Đỗ Bá nói: “Cậu đã biết chuyện Đỗ Trọng sẵn lòng từ bỏ tu vi để tìm Hồi Hồn Đan cho cậu chưa?”
“Ông nói gì?”
Dương Chấn lập tức biến sắc, tức giận nói: “Rốt cuộc Đỗ Trọng đang ở đâu? Các người làm gì ông ấy rồi?”
Anh bỗng có linh cảm rất xấu, chẳng lẽ Đỗ Trọng đã mất hết tu vi ư?
Nếu đúng thế thật, anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho Võ Tông.
“Láo xược!”
Đỗ Minh Viễn lập tức tức giận quát: “Đừng quên mục đích của cậu khi đến Võ Tông, ở đây, chúng tôi muốn cậu sống thì cậu mới được sống, chúng tôi muốn cậu chết, cậu sẽ phải chết!”
“Nếu dám hỗn láo với bố tôi nữa, đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”
Trong mắt Dương Chấn lóe lên sát khí, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh Viễn rồi quay sang Đỗ Bá, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc phải thế nào thì ông mới bằng lòng tha cho Đỗ Trọng?”
Tuy anh rất muốn ra tay ngay, nhưng vẫn hiểu thực lực của mình đến đâu, Đỗ Bá còn chưa phóng khí thế ra mà đã khiến Dương Chấn cảm nhận được áp lực khổng lồ rồi.
Nếu đánh nhau thật, Dương Chấn không có phần thắng trong tay Đỗ Bá.
Hơn nữa trước đó không lâu, anh vừa chiến đấu với một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, tuy thực lực của anh đã khôi phục hơn phân nửa trên đường đến Võ Tông, nhưng vẫn còn vết thương ngầm.
Đừng nói là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, cho dù là đánh với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong Đỗ Minh Viễn thì Dương Chấn cũng không phải đối thủ của ông ta.
Bây giờ không rõ Đỗ Trọng ra sao, Dương Chấn chỉ có thể nén giận.
Trong mắt Đỗ Minh Viễn tràn ngập ý chí chiến đấu, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Đánh với tôi một trận, nếu cậu có thể đánh bại tôi, chúng tôi sẽ để cậu gặp Đỗ Trọng ngay bây giờ”.