Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3005




Chương 3210

Mã Siêu lập tức cuống lên, vội nói: “Ba ngày trước, sau khi trận đấu kết thúc, không ai thấy bóng dáng anh Chấn, Võ Thần Quán lại nằm dưới sự kiểm soát của Võ Minh các người, sao anh Chấn lại không ở Võ Minh được?”

Tống Tả cũng nói: “Đúng thế, chắc chắn Cậu Chấn đang ở Võ Minh, chúng tôi là người thân thiết nhất với cậu ấy”.

Lão ta nói rồi chỉ vào Mã Siêu, nói với cao thủ Võ Minh kia: “Đây là anh em tốt nhất của Cậu Chấn – Mã Siêu. Nếu không yên tâm về chúng tôi thì các người có thể điều tra, sẽ rất dễ dàng điều tra được quan hệ giữa Mã Siêu và Cậu Chấn”.

Nghe thấy thế, cao thủ Võ Minh kia lập tức có vẻ khó xử.

Nếu những người này không liên quan gì đến Dương Chấn thì dễ xử lý thôi, đuổi đi luôn là được, nhưng nếu họ có quan hệ thân thiết với Dương Chấn thật, sau khi hồi phục, chắc chắn Dương Chấn sẽ trở thành minh chủ Võ Minh.

Hôm nay ông ta đuổi người bên cạnh Dương Chấn đi, liệu sau này Dương Chấn có truy cứu trách nhiệm của ông ta sau khi trở thành minh chủ không thế?

Nhưng Ninh Thiên Hòa vừa nói, cho dù là ai tìm Dương Chấn thì cũng nói Dương Chấn không ở đây.

Nghĩ đến đây, ông ta cũng không quan tâm nhiều nữa, nhìn về phía Mã Siêu: “Rất xin lỗi, Cậu Chấn thực sự không ở đây, sau khi trận đấu ba ngày trước kết thúc, Cậu Chấn đã rời khỏi Võ Thần Quán, chúng tôi cũng không biết cậu ấy đã đi đâu”.

“Không thể nào!”

Thái độ của Mã Siêu rất kiên định, anh ta nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chắc chắn anh Chấn đang ở đây! Ông có thể để chúng tôi vào gặp anh ấy một lần không? Chúng tôi cam đoan sẽ không gây thêm phiền phức cho ông”.

Cao thủ Võ Minh kia lắc đầu: “Rất xin lỗi! Tôi không thể để các người vào được!”

Anh em nhà họ Tống lập tức nổi giận.

Tống Hữu tức giận hỏi: “Tại sao không cho chúng tôi vào gặp Cậu Chấn? Ông biết quan hệ giữa chúng tôi và Cậu Chấn không? Nếu cậu ấy biết ông chặn chúng tôi ở cửa, các người gánh nổi hậu quả à?”

Trên mặt cao thủ Võ Minh tràn ngập vẻ cay đắng, ông ta không đắc tội nổi những người trước mặt này!

Nhưng Ninh Thiên Hòa đã nói, không được phép tiết lộ tin Dương Chấn đang ở Võ Minh.

Bên nào ông ta cũng không đắc tội nổi.

Thấy đối phương không nói gì, Tống Tả vội kéo Tống Hữu đang kích động, nhìn về phía đối phương: “Ông không để chúng tôi vào gặp Cậu Chấn cũng được, nhưng có thể cho chúng tôi biết tình trạng bây giờ của Cậu Chấn không?”

“Có phải cậu ấy đã bị thương nặng trong trận chiến với Kitano Takeshi vào ba ngày trước, nên giờ vẫn đang hôn mê không thế?”

Nghe thấy thế, cao thủ Võ Minh kia lập tức biến sắc, không ngờ lại bị người này đoán ra.

Ông ta phủ nhận ngay: “Không có chuyện đó!”

Tống Tả hỏi tiếp: “Ông vừa bảo Cậu Chấn không ở đây, sao biết cậu ấy không hôn mê vì bị thương?”

“Tôi…”

Cao thủ Võ Minh kia lập tức nghẹn lời, có vẻ bối rối.

Ông ta không dám tiết lộ tin tức Dương Chấn đang ở đây, nhưng Tống Tả đã đoán ra gần hết rồi.

Thấy dáng vẻ bối rối của ông ta, Tống Tả biết mình đã đoán đúng.

Mã Siêu lập tức nổi giận, bước lên trước, tóm lấy cổ áo đối phương: “Anh Chấn đang ở Võ Minh đúng không? Rốt cuộc Võ Minh định làm gì? Tại sao lại nhốt anh Chấn ở đây?”

Lúc này Mã Siêu hết sức tức giận, khí thế cũng bùng nổ.