Chàng Rể Chiến Thần

Chương 300




Sân bay quốc tế Giang Châu, chiếc máy bay Boeing 747 chậm rãi hạ cánh.

Một cô gái đeo kính râm màu đen theo dòng người ưu nhã bước ra.

Mái tóc ngắn ngang vai xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ, váy dài phong cách Bohemian màu sẫm, đầu đội mũ rộng vành màu vàng nâu, chân mang giày cao gót tinh xảo.

Ngũ quan tinh tế, vóc dáng bốc lửa, phong cách thời thượng, không thua kém gì các nữ minh tinh lưu lượng hàng đầu.

Rất nhiều đôi mắt đàn ông nóng rực không ngừng nhìn lén cô, cũng có một vài cô gái lúc nhìn sang cô thì đều mặt mày hâm mộ.

Ai cũng không nghĩ tới, cô gái trẻ thanh xuân xinh đẹp, sửa soạn hợp mốt như vậy lại là chuyên gia trong lĩnh vực y học có tiếng ở quốc tế, Irene!

“Đây còn là lần đầu tiên đi máy bay lại được hạ cánh trước hạn.”

Irene bước ra khỏi sân bay, nhìn đồng hồ mới biết máy bay đáp sớm nửa tiếng.

Cô lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi cho Dương Chấn, thì hai bóng dáng trung niên bỗng bước tới, một người trong số đó tay còn cầm một bức ảnh.

“Chào cô, xin hỏi cô là cô Irene phải không?”

Người trung niên ăn mặc lịch sự nhìn tấm hình trong tay, lại nhìn Irene, mở miệng hỏi.

“Tôi là Irene, hai người do anh Chấn phái tới đón tôi sao?”

Irene nghi hoặc hỏi, hành tung của cô rất bí mật, ở Giang Châu, ngoại trừ Dương Chấn thì hẳn không còn ai biết.

Sau khi xác định là Irene, người trung niên đó lập tức mặt mày vui mừng, vội vươn tay ra: “Chào cô, cô Irene, tôi là Mạnh Thiên Kiêu của nhà họ Mạnh ở thành phố, thật vui vì có thể gặp được cô.”

Nghe thấy lời của Mạnh Thiên Kiêu, hàng mày thanh tú của Irene khẽ cau lại, không bắt tay ông ta, mà nhàn nhạt nói: “Ngại quá, tôi còn có việc!”

Nói xong, cô đi sang một bên, chuẩn bị gọi taxi rời đi.

Mạnh Thiên Kiêu không phải người Dương Chấn phái tới, lại biết cô tới Giang Châu, rõ ràng là hành tung của cô đã bị bại lộ.

Chỉ là Irene còn chưa đi được vài bước thì đã bị bảo vệ phía sau Mạnh Thiên Kiêu chặn lại.

“Các người muốn làm gì?”

Irene mặt đầy tức giận.

“Cô Irene, cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý, là thế này, hai tay con trai tôi bị công kích nặng, bác sĩ nói chỉ có cô có thể chữa khỏi, nếu không thì con trai tôi sẽ bị cắt chi.”

“Nó còn trẻ, năm nay mới hai mươi chín tuổi, nếu thật sự bị cắt chi như vậy thì đối với nó mà nói là một đả kích cực kỳ lớn.”

“Cô bây giờ theo tôi đi một chuyến, chỉ cần có thể chữa khỏi cho con trai tôi, thù lao bao nhiêu cô chỉ cần nói!”

Mạnh Thiên Kiêu vội nói, chỉ là thái độ cực kỳ ương ngạnh, khiến Irene vô cùng phản cảm.

“Thật xin lỗi, tôi còn có một cuộc phẫu thuật cực kỳ gấp ở Giang Châu, tạm thời không thể đi theo ông, ông thấy thế này có được không? Đợi phẫu thuật bên kia kết thúc, tôi sẽ đi theo ông.”

Mặc dù Irene không thích tác phong cường thế của Mạnh Thiên Kiêu, nhưng lương y như từ mẫu, nghĩ tới con trai đối phương chỉ mới hai chín tuổi, cô không nhẫn tâm cự tuyệt.

Hôm nay cô vừa hoàn thành nhiệm vụ cứu trợ chữa trị quốc tế, sau khi về nước còn chưa rời khỏi sân bay Yến Đô thì lại chuyển máy bay đến Giang Châu.

Không phải vì Tần Đại Quang, mà là trước đó Dương Chấn nhờ cô giúp đỡ tìm nguồn thận cho mẹ Hạ Hà, mấy ngày trước vừa có tin tức.

Nguồn thận có thể phối hình thành công chỉ có thể gặp mà không thể cầu, hơn nữa trong một thời gian nhất định, cần hoàn thành phẫu thuật cấy ghép, cho nên sau khi cô về nước, ngay cả thời gian về nhà nghỉ ngơi cũng không có đã vội vàng chạy tới Giang Châu.

“Đây là ba mươi tỷ, cô nhận trước, đợi chữa khỏi cho con trai tôi, tôi sẽ cho cô thêm ba mươi tỷ tiền phí chữa trị!”

Mạnh Thiên Kiêu không nói hai lời, lấy chi phiếu ra, viết rẹt rẹt, ký tên mình, đưa cho Irene.

Đối với ông ta mà nói, chỉ cần có thể chữa khỏi tay của Mạnh Huy, đừng nói là sáu mươi tỷ, dù là sáu trăm tỷ, ông ta cũng bằng lòng.

Dù sao thì ông ta cũng chỉ có một đứa con trai là Mạnh Huy, nhiều năm nay, ngoại trừ sai lầm là đánh giá thấp Dương Chấn thì chưa từng phạm phải sai lầm nào.

Mặc dù Mạnh Huy bị đuổi ra khỏi gia tộc, nhưng Mạnh Thiên Kiêu nắm chắc trăm phần trăm vị trí gia chủ kế thừa.

Chỉ cần ông ta làm gia chủ thì Mạnh Huy vẫn là cậu ấm của nhà họ Mạnh.

Irene cau mày, không nhận chi phiếu, mà là lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, ở Giang Châu, tôi có một cuộc phẫu thuật cực kỳ gấp, đợi phẫu thuật kết thúc, tôi sẽ đi cùng ông.”

Mạnh Thiên Kiêu không nói chuyện, lại viết một tờ chi phiếu, đưa cùng tờ chi phiếu thứ nhất cho Irene: “Đây là sáu mươi tỷ! Cùng tôi tới thành phố trước, đợi chữa khỏi cho con trai tôi, tôi sẽ đưa cô thêm chín mươi tỷ!”

“Tránh ra!”

Lần này, Irene thật sự nổi giận, hét lên với Mạnh Thiên Kiêu.

“Bây giờ tôi đưa cô một trăm năm mươi tỷ!”

Mạnh Thiên Kiêu cau mày, lại viết một tờ chi phiếu.

“Cút!”

Irene quát một tiếng, xoay người rời đi.

Nhưng cô vừa xoay người thì liền bị vệ sĩ của Mạnh Thiên Kiêu chặn lại.

“E rằng cô Irene vẫn chưa rõ tôi là ai, tôi tự giới thiệu trước một chút đi! Tôi là người kế thừa nhà họ Mạnh – một trong ba gia tộc lớn ở thành phố, con trai tôi là đứa ưu tú nhất ở thế hệ thứ ba nhà họ Mạnh, tương lai sẽ thay tôi tiếp quản nhà họ Mạnh!”

“Một thành phố Giang Châu nho nhỏ, tôi nghĩ không ai có thân phận và địa vị cao hơn con trai tôi.”

“Cô Irene, bất kể cô có phẫu thuật gấp cỡ nào, nhưng bây giờ, cô phải đi cứu con trai tôi trước, chỉ cần có thể trị khỏi cho nó, điều kiện tùy cô đưa ra!”

Mạnh Thiên Kiêu mặt mày cao ngạo, thái độ cực kỳ ương ngạnh, giống như toàn bộ tỉnh Giang Bình chỉ có nhà họ Mạnh ông ta mới là cao quý nhất.

Irene rất tức giận, cô thân là chuyên gia lĩnh vực y học nổi tiếng quốc tế, nhân vật lớn nào mà chưa từng gặp, dù tính ở nước ngoài cũng từng tiếp xúc rất nhiều nhân vật lớn.

Một nhà giàu thành phố ở tỉnh Giang Bình nho nhỏ, cô thật sự không để vào mắt.

Bây giờ lại bị đối phương quấn lấy như vậy, cô hoàn toàn tức giận rồi.

“Nếu các người bây giờ tránh ra, đợi phẫu thuật bên này kết thúc, tôi sẽ theo các người đi một chuyến. Nếu không tránh, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Irene lạnh nhạt nói, cô có sự nhân từ của bác sĩ, nhưng nếu có người muốn ép cô, thì lòng nhân từ này cũng có thể không còn.

Đây cũng là cơ hội cuối cùng cô cho Mạnh Thiên Kiêu.

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cô đã không bằng lòng đi theo chúng tôi, vậy chúng tôi chỉ đành cưỡng chế kéo cô đi thôi!”

Mạnh Thiên Kiêu cũng tức giận, phất tay: “Dẫn đi cho tôi!”

Vệ sĩ sau lưng ông ta không chút do dự vươn tay bắt lấy cánh tay Irene.

“Bụp!”

Tay vệ sĩ còn chưa chạm tới Irene thì đã bị cô một cước đá vào chỗ hiểm.

“Ô…”

Vệ sĩ mặt mũi đau khổ, hai tay che háng, cong gập người lại.

Hắn căn bản không nghĩ tới Irene lại dám ra tay, hơn nữa thân thủ còn không tệ.

Hắn hoàn toàn đánh giá thấp cô, cho nên mới bị đá trúng bộ phận mềm yếu nhất.

Mạnh Thiên Kiêu cũng ngây ngốc, bảo vệ mà mình ra giá cực lớn để mời tới lại không thể chế ngự một cô gái yếu ớt?

“Cô lại dám ra tay, muốn chết!”

Vệ sĩ nhịn nỗi đau dập trứng, mặt mày hung ác, nhào về phía Irene.

Irene hoảng sợ, cô vừa rồi cũng là hành động vô ý, mới đá trúng vệ sĩ.

Mặc dù cô từng học thuật phòng thân, nhưng giao thủ chính diện với vệ sĩ chân chính thì nhất định không phải đối thủ.

Cô không sợ bị Mạnh Thiên Kiêu dẫn đi, nhưng nếu trễ nãi thời gian phẫu thuật của mẹ Hạ Hà thì phẫu thuật rất có khả năng sẽ thất bại.

Thấy vệ sĩ sắp bắt được Irene, chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng thoáng chốc xông tới.

“Uỳnh!”

Tiếng vang cực lớn, bảo vệ của Mạnh Thiên Kiêu trực tiếp bay ngược ra ngoài.

“Ông, cũng muốn tứ chi bị phế sao?”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai Mạnh Thiên Kiêu.