Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2891






Chương 3096:

Mục Xung như cảm nhận được suy nghĩ của mọi người, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Ông ta giải thích: “Tôi đã nghĩ kỹ cách đối phó rồi, nhưng vẫn muốn nghe thêm ý kiến của mọi người, nếu có ai đưa ra kế sách tốt hơn thì cứ làm theo người ấy”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía một cao thủ: “Chú Ngô, chú nói trước đi”.

Chú Ngô là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, cũng là người có thực lực mạnh nhất và danh vọng cao nhất trong số những người ở đây.

Chú Ngô thoáng im lặng rồi nói: “Cậu Mục, với thực lực của chúng ta bây giờ, chúng ta không thể làm gì được cao thủ của Tống Thành bên ngoài, hơn nữa Dương Chấn đã bàn chuyện hợp tác với họ xong, lúc này chúng ta gần như không còn bất cứ hy vọng gì để có được phủ Hoài Thành nữa”.

Nghe thấy thế, Mục Xung nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Theo lời chú nói, chúng ta vẫn phải nhường phủ Hoài Thành lại à?”

Chú Ngô cúi đầu, không dám nhiều lời nữa.

Lão ta đã thấy rõ tình hình bây giờ, trừ khi Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử quay về, bằng không, không ai có thể làm gì người của Tống Thành hết.

Bây giờ, có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đang canh giữ bên ngoài Mục phủ, còn có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nữa, tuy thực lực của đối phương không quá mạnh, nhưng hắn còn trẻ măng, khoảng ba mươi tuổi mà lại có thiên phú xuất chúng như thế, cho dù không phải thiếu thành chủ của Tống Thành thì cũng có tư cách trở thành thiếu thành chủ.

Thấy những người khác cũng im lặng, Mục Xung lập tức nổi giận, quát lớn: “Các người vô dụng thế? Cả đám người mà không nghĩ ra nổi một cách đối phó ư?”

Một cao thủ của Mục phủ bỗng thận trọng nói: “Cậu Mục, chẳng phải cậu nói cậu đã nghĩ ra cách đối phó rồi ư? Chúng tôi sẽ nghe theo lời cậu”.

Mục Xung suýt tức hộc máu, nếu có cách đối phó thật, ông ta đã ra lệnh luôn rồi, chính vì không có nên ông ta mới bảo mọi người nêu ra ý kiến.

Lúc này, một cao thủ Mục phủ hơi lớn tuổi chợt nói: “Cậu Mục, thật ra tôi có một suy nghĩ to gan.

Mục Xung vội nói: “Ông nói đi!”

Lúc này đối phương mới nói: “Với tình hình bây giờ, Mục phủ vốn không phải đối thủ của cao thủ Tống Thành, thành chủ đã mất tích, kiếm khách Ảnh Tử cũng bị thương nặng, còn cụt một tay, có lẽ thực lực đã giảm đi rất nhiều, ông ấy có thể giữ được thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã là cực hạn rồi”.

“Đối với chúng ta, bây giờ quan trọng nhất là giữ được Mục phủ, chờ thành chủ về, chứ không phải là nghĩ cách chiếm đoạt phủ Hoài Thành”.

“Nếu chúng ta đã không nuốt nổi phủ Hoài Thành, chỉ băng nhân cơ hội này để kết giao thêm một đồng minh?”

Nghe thấy thế, Mục Xung nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ông Tề, chẳng phải suy nghĩ của ông cũng giống Dương Chấn ư?”

Ông Tê lắc đầu: “Không giống! Nếu Dương Chấn hợp tác với Tống Thành, giành lấy phủ Hoài Thành, chắc chắn người của Tống Thành sẽ chỉ công nhận Dương Chấn, đến khi đó, Dương Chấn sẽ có khả năng chiếm đoạt Mục phủ”.

“Nhưng nếu cậu Mục tự kết giao với một đồng minh mạnh mẽ, sau đó hứa sẽ giúp đối phương giành lấy phủ Hoài Thành, cậu sẽ nắm vai trò chủ đạo, còn có thể củng cố địa vị của cậu ở Mục phủ nhờ sức mạnh từ đồng minh. Ngày nào Mục thành chủ chưa quay về, Mục phủ sẽ do cậu quyết định”.

Nghe thấy thế, Mục Xung lập tức sáng mắt lên, vội nói: “Ông Tề, vậy ông nghĩ chúng ta có thể kết giao với ai đây?”

Ông Tề nói: “Đương nhiên là người của phủ Tống Thành rồi!”

Mục Xung lập tức bừng tỉnh, cười ha hả: “Được, chuyện này sẽ giao cho ông nhé, bây giờ ông đi tìm người của Tống Thành đi”.