Chàng Rể Chiến Thần

Chương 283




Cùng lúc đó, nhà họ Tô ở Giang Châu.

“Ba ơi, Dương Chấn đi có một mình đến nhà họ Mạnh, chẳng lẽ là chúng ta không có ý định giúp anh ta hả?”

Tô San lo lắng nói.

Lúc nãy khi mà Tô Thanh Sơn gọi điện thoại đến, đúng lúc Tô San nghe thấy được cuộc trò chuyện cho nên mới biết được Dương Chấn đã đi đến nhà họ Mạnh.

Sắc mặt của Tô Thanh Sơn ngưng trọng: “Con cũng biết rõ nhà họ Mạnh là hào môn đứng đầu ở tỉnh thành, nhà họ Tô căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, nếu như chúng ta nhúng tay vào, thế thì hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Hậu quả?”

Tô San châm chọc cười một tiếng, đôi mắt đỏ hồng: “Chẳng lẽ là trong mắt của ba chỉ có lợi ích của nhà họ Tô thôi à?”

“Không phải là ba đã nói Dương Chấn mang dòng máu của gia tộc Vũ Văn, còn chủ động muốn kết bạn với anh ta, hiện tại thấy anh ta gặp nguy hiểm, thế mà ba lại khoanh tay đứng nhìn?”

Tô San rất tức giận, kể từ khi Tô Thanh Sơn biết được cô ta với Dương Chấn quen biết với nhau, mà mình còn được Dương Chấn cứu rất nhiều lần, Tô Thanh Sơn liền thúc giục cô ta chủ động kết bạn với Dương Chấn.

Vốn dĩ ở trong lòng của cô ta rất vui vẻ, cho là mình có thể mượn cơ hội này để có thể gần gũi với Dương Chấn.

Nhưng mà ngày hôm nay khi Tô Thanh Sơn biết Dương Chấn muốn đối đầu với nhà họ Mạnh, lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, cái này khiến cho Tô San cảm thấy rất hổ thẹn.

“Ngậm miệng lại!”

Tô Thanh Sơn tức giận quát lên: “Con biết người lúc nãy vừa mới liên lạc với ba là ai không hả?”

“Là gia tộc Vũ Văn của Yên Đô Bát Môn, đã cảnh cáo ba không nên nhúng tay vào chuyện của Dương Chấn và nhà họ Mạnh.”

“Chỉ là nhà họ Ngụy mà nhà họ Tô đều chưa hẳn là đối thủ, đến hào môn tỉnh thành, nhà họ Tô lại càng xa xôi không bì kịp, so với Yên Đô Bát Môn, nhà họ Tô chỉ là một quả rắm.”

“Con nói cho ba biết xem, ngay cả gia tộc Vũ Văn đều đã cảnh cáo nhà họ Tô, con kêu ba phải làm sao bây giờ đây hả? Nếu như con là gia chủ nhà họ Tô, con sẽ lựa chọn như thế nào đây?”

Tô Thanh Sơn tức giận hét ầm lên, ông ta không phải là không rõ ràng thân phận của Dương Chấn, mà quản gia Hàn Triết Viễn của gia tộc Vũ Văn cũng đã từng dặn dò ông ta, kêu ông ta âm thầm giúp đỡ cho Dương Chấn.

Nhưng mà lúc nãy người có địa vị cao hơn Hàn Triết Viễn ở gia tộc Vũ Văn đã tự mình gọi điện thoại cho ông ta, thật sự là ông ta không còn có lựa chọn nào khác.

Nghe nói như vậy, Tô San ngơ ngác: “Ngay cả gia tộc Vũ Văn mà cũng muốn bỏ rơi Dương Chấn?”

Sau khi Tô Thanh Sơn nhận được cuộc gọi của gia tộc Vũ Văn, cùng lúc đó nhà họ Quan ở Giang Châu cũng nhận được điện thoại của gia tộc Vũ Văn.

Sau khi cúp điện thoại, Quan Tôn Sắc mang theo sắc mặt ngưng trọng.

“Ông nội, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Quan Tuyết Tùng hỏi, đã lâu lắm rồi anh ta không nhìn thấy Quan Tôn Sắc mặt ủ mày chau như thế.

“Tuyết Tùng, ông hỏi cháu nếu như có một ngày Yên Đô Bát Môn muốn có mối quan hệ tốt đẹp với chúng ta, nhưng mà lại yêu cầu chúng ta nhất định phải đứng bên phe đối lập với Dương Chấn, cháu sẽ lựa chọn như thế nào?” Quan Tôn Sắc đột nhiên hỏi.

Nghe nói như vậy, sắc mặt của Quan Tuyết Tùng bỗng nhiên trở nên có chút đáng ngờ, anh ta cũng không trả lời ngay mà là suy nghĩ.

Giờ phút này, trong đầu của anh ta bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh.

Ngày hôm đó trong buổi tiệc sinh nhật của Quan Tôn Sắc, Dương Chấn đơn thương độc mã xuất hiện, hung hăng chà đạp một thiên chi kiêu tử của nhà họ Quan là anh ta.

Thậm chí ngay cả cậu em trai Quan Lâm Phong của anh ta cũng chết ở trong tay của Dương Chấn.

Sau đó hàng trăm người đàn ông vạm vỡ bất ngờ tiến đến và nhốt tất cả người của nhà họ Quan lại.

Ban đầu anh ta cho là chắc chắn nhà họ Quan sẽ bị hủy diệt, nhưng mà vào lúc này Dương Chấn bỗng nhiên xuất hiện, lại bỏ qua cho nhà họ Quan.

Nhưng mà chỉ có một yêu cầu đó chính là nhà họ Quan phải nghe lời anh, cũng không cho phép phản bội, nếu không thì sẽ giết chết không tha.

Nghĩ đến những chuyện này, trong ánh mắt của Quan Tuyết Tùng bỗng nhiên tràn đầy vẻ kiên định không hề có bất cứ do dự một chút nào, thấp giọng nói: “Con lựa chọn anh Dương.”

“Tại sao?” Quan Tôn Sắc hỏi, ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Nhà họ Quan đã bị hủy diệt một lần rồi, nếu như lại bị hủy diệt nữa thì vĩnh viễn không có thời gian vực dậy. Nếu như anh Dương có thể chống nổi một kiếp này, nhà họ Quan sẽ bởi vì anh Dương mà huy hoàng thêm.”

Quan Tuyết Tùng nói với vẻ mặt thành thật.

“Tốt lắm, không hổ là con cháu nhà họ Quan chúng ta, rất kiên quyết.”

Quan Tôn Sắc cười lớn nói: “Nếu đã như vậy, ông ra lệnh cho cháu tự mình dẫn đầu cường giả tối cao của nhà họ Quan đến nhà họ Mạnh tỉnh thành, trợ giúp cậu Dương.”

“Đến lúc cháu trở lại, cháu sẽ là chi chủ của nhà họ Quan chúng ta.”

Nghe vậy, trên mặt của Quan Tuyết Tùng tràn đầy vẻ kích động, anh ta đã được lập làm người kế thừa vị trí gia chủ cách đời từ rất lâu, bây giờ Quan Tôn Sắc lại nói chờ sau khi anh ta trở về sẽ nhường vị trí lại cho anh ta.

“Dạ, gia chủ.”

Hai mắt của Quan Tuyết Tùng đỏ bừng, hét lớn lên, sau đó dứt khoát quay người đi khỏi.

Quan Tôn Sắc nhìn bóng lưng cháu trai của mình, trên mặt đều là cảm xúc kiêu ngạo, ông ta đã bảy mươi tuổi rồi, vẫn còn giữ vị trí gia chủ, cũng không phải là ông ta ham mê vị trí này mà là trong đám con cháu không có một người nào để ông ta cảm thấy hài lòng.

Nhưng trong đám con cháu lại có một đứa trẻ tuổi giống như là Quan Tuyết Tùng, đây chính là điều may mắn của nhà họ Quan.

Không chỉ có nhà họ Tô và nhà họ Quan, còn có Vương Cường của Vương Giả Chi Thành, nhà họ Trần ở Châu Thành cũng nhận được điện thoại của gia tộc Vũ Văn.

Ngoại trừ nhà họ Tô, thế lực của các gia tộc khác, tất cả đều lựa chọn Dương Chấn.

Không phải là bọn họ không biết sự cường đại của gia tộc Vũ Văn, nhưng mà đối với bọn họ, Dương Chấn đã cho bọn họ tất cả.

Trong lúc nhất thời, vô số xe sang trọng từ Giang Châu và Châu Thành xuất phát chạy về phía tỉnh thành.

Đúng lúc này, Dương Chấn đã đập nát bảng hiệu chữ vàng nhà họ Mạnh, mạnh mẽ bước vào trong nhà họ Mạnh.

“Mày là ai mà cũng dám tự tiện xông vào nhà họ Mạnh.”

“Cái thứ không biết sống chết, dám làm gãy biển hiệu nhà họ Mạnh, muốn chết à!”

“Anh em, tiến lên đi, dẫn nó đi tìm gia chủ nhận thưởng.”

Mấy tên canh cửa nhìn thấy Dương Chấn làm gãy bảng hiệu mà còn dám bước vào nhà họ Mạnh, lập tức nổi giận, mười mấy tên canh cửa cùng nhau vọt về phía Dương Chấn.

Dương Chấn mặt không biểu cảm sải bước đi về phía trước, giống như là đi vào chốn không người.

“Rầm rầm rầm!”

Nhưng mà phần lớn đám thủ vệ xông về phía anh còn chưa chạm vào thân thể của anh thì đã bị đánh bay ra bên ngoài.

Lúc này tất cả mọi người đều mở lớn hai mắt, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

Thân là thủ vệ của nhà họ Mạnh, kiến thức phi phàm, cường giả như thế nào mà chưa từng gặp qua đâu chứ?

Lúc này mười mấy tên thủ vệ ngay cả mình bị đánh bay như thế nào mà cũng không biết.

“Ngày hôm nay tôi đến đây chỉ cần Mạnh Huy, người nào không liên quan thì cút hết đi.”

Dương Chấn đứng chắp tay, mặt hướng vào trong nhà họ Mạnh, lớn tiếng hét to lên.

Âm thanh giống như là một cơn thủy triều dữ dội càng quét toàn bộ nhà họ Mạnh.

Chủ trạch nhà họ Mạnh, gia chủ Mạnh Hoành Nghiệp một mặt lạnh lẽo ngồi trên ghế bành, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Mắt của ông ta nhìn về phía Mạnh Huy, lên giọng chất vấn.

Mạnh Huy cười nói: “Ông nội, nó chính là đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn mà lúc trước con đã nói với ông, không ngờ đến là cái thằng nhóc này còn dám cả gan làm loạn, cũng dám đến nhà họ Mạnh.”

“Có điều là ông nội cứ yên tâm đi, con đã sắp xếp xong xuôi tất cả rồi, nếu anh ta dám đến đây vậy thì cứ vĩnh viễn ở lại nhà họ Mạnh luôn đi.”

Mạnh Hoành Nghiệp nhíu mày: “Cháu muốn cậu ta chết?”

“Cậu Bân đã nói chỉ cần có thể giết chết Dương Chấn thì cứ ra tay, đến lúc đó anh ta sẽ trợ giúp chúng ta xử lý hết tất cả.” Mạnh Huy tự tin nói.

“Nếu đã như vậy, thế thì thằng nhóc này giao cho cháu, đừng gây ra chuyện gì, dù sao thì trong người của cậu ta có chảy dòng máu của gia tộc Vũ Văn, nếu như không thể giết chết trong một lần thì đối với nhà họ Mạnh chúng ta mà nói cũng coi như phiền toái không nhỏ rồi.” Mạnh Hoành Nghiệp lạnh lùng nói.

“Ông nội cứ yên tâm, cháu trai tuyệt đối sẽ không để ông phải thất vọng.”

Nói xong, Mạnh Huy đứng dậy đi khỏi.