Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2813






Chương 3018:

Hơn nữa, trận chiến hôm nay đã khiến nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh của các thế lực phải vĩnh viễn nằm lại phủ Hoài Thành. Chuyện này cũng đã gây kinh sợ cho những thế lực còn đang âm thầm theo dõi phủ Hoài Thành, điều này quả thật là một tin tốt đối với thành chủ Hoài Thành, cuối cùng lão ta cũng đã có thể thở phào một hơi.

Chuyện xảy ra ở phủ Hoài Thành nhanh chóng được truyền về Mục phủ.

Chỉ có điều, tin tức về vị cao thủ khoác áo choàng màu tro lại không được tiết lộ ra ngoài.

Mục phủ.

Mục thành chủ nhận được tin tức, nhíu chặt mày nói: “Không ngờ tay Black Doctor này lại giấu kín đến thế, hắn đã chế tạo ra được hơn chục cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh Cảnh rồi”.

“Chỉ có điều, thành chủ Hoài Thành bị đội hình hùng mạnh như vậy tấn công, vì sao còn có thể sống sót? Vì sao Black Doctor lại đột nhiên dẫn người chạy khỏi Hoài Thành?”

Đây là chuyện khiến ông lão nghi hoặc nhiều nhất, đồng thời cũng là thäc mắc chung của những thế lực đang theo dõi sát sao tình hình ở phủ Hoài Thành.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng.

Trong ba ngày này, Dương Chấn vẫn năm yên trên giường bệnh, không hề có dấu hiệu thức tỉnh.

Trong Mục phủ đã có rất nhiều người có ý kiến trước tình hình này.

“Thành chủ, lần này Dương Chấn bị trọng thương, dù có thể sống sót thì cũng chỉ e sẽ thành một kẻ tàn phế thôi, chúng ta cần gì phải tiếp tục che chở cậu ta nữa”.

“Đúng vậy, còn tiếp tục che chở cậu ta sẽ chỉ mang lại mối nguy lớn hơn nữa cho Mục phủ, nay đã có rất nhiều thế lực đang âm thầm theo dõi Mục phủ chúng ta, trong đó có không ít cao thủ có lẽ đang nhằm vào thanh linh khí của cậu ta đó.

“Thành chủ, một kẻ sắp tàn phế mà thôi, đâu có giá trị gì với Mục phủ chúng ta nữa, hay là để bọn họ đi đi”.

Rất nhiều cao thủ của Mục phủ đều bày tỏ ý kiến của mình với Mục thành chủ, những người này đều có chung một ý, muốn cho nhóm Dương Chấn rời khỏi đây.

Mục thành chủ nhíu chặt mày, đảo mắt nhìn qua đám đông, lạnh lùng nói: “Im hết đi cho tôi!

Nếu còn để tôi nghe thấy những lời như vậy thì chớ trách tôi không nể mặt các vị đấy!”

Nói xong, ông lão bảo người hầu đẩy xe lăn tới chỗ Dương Chấn.

“Ông Mục, ông tới rồi!”

Phùng Tiểu Uyển thấy Mục thành chủ tới bèn vội vàng đứng lên chào.

Hoài Lam cũng hơi khom người, chào hỏi: “Mục thành chủ”.

Mục thành chủ khẽ gật đầu, liếc nhìn Dương Chấn còn đang nằm trên giường bệnh, thở dài, hỏi Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, hiện giờ tình trạng của Dương Chấn ra sao rồi? Cậu ấy đã hôn mê ba ngày, chắc sẽ không tiếp tục hôn mê mãi thế này chứ?”

Nghe Mục thành chủ hỏi thế, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều lộ vẻ bi thương.

Ba ngày qua, hai người không rời Dương Chấn một tấc, luôn canh giữ bên giường bệnh, sợ Dương Chấn bất chợt tỉnh dậy lại chẳng ai phát hiện sớm.

Suốt ba ngày, hai cô gái luôn lấy nước mắt rửa mặt, nhất là Phùng Tiểu Uyển, cô ta còn phải †ập trung tinh thần để trị liệu cho Dương Chấn nữa, hai mắt đều đã sưng đỏ.

Phùng Tiểu Uyển nghẹn ngào lắc đầu, nhìn Dương Chấn nằm bất động trên giường bệnh, nói: “Đến khi nào anh Chấn mới có thể tỉnh lại, cháu cũng không dám chắc, tạm thời cháu chỉ có thể giúp anh ấy ổn định tình hình vết thương, còn về chuyện tỉnh lại được không thì phải trông cậy vào chính bản thân anh ấy thôi”.

Sắc mặt Mục thành chủ lập tức trở nên rất khó coi.