Chương 2990:
Bởi nếu anh thua, không chỉ mình anh phải mất mạng mà sẽ có rất nhiều người phải chết theo, những người đứng về phía anh đều sẽ bị liên lụy, vì thế, lúc này anh phải găng gượng hứng chịu cơn đau tột cùng đó.
“Grào!”
Bên kia, lão Cửu cũng đang điên cuồng chém giết, trong vòng vây của bốn tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, toàn thân ông lão đã nhuộm đây máu tươi, mà bốn tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ kia cũng đều đã trọng thương rồi.
Thành chủ Hoài Thành nhìn đám cao thủ vừa bị Dương Chấn chém chết, cảm thấy tim mình cũng phải rỉ máu rồi, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tất cả các cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh, lập tức rời khỏi chiến trường! Các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, ai có thể giết được Dương Chấn, thưởng mười tỷ, đồng thời tặng một quyển công pháp võ thuật hàng đầu của phủ Hoài Thành!”
Lão ta vừa thốt ra những lời này, tất cả các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đều xiêu lòng.
Mục thành chủ hét to: “Giết! Không được buông tha bất kì kẻ địch nào! Giết hết cho tôi!”
Thành chủ Hoài Thành muốn đám cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh lui khỏi chiến trường, nhưng Mục thành chủ sẽ không để đối phương lui ra được.
Hiện giờ chính là thời điểm làm suy yếu thực lực của phủ Hoài Thành, sao ông lão có thể bỏ qua cơ hội tốt này?
“Giết giết giết!”
Cao thủ của Mục phủ nhận được mệnh lệnh từ Mục thành chủ, lập tức điên cuồng lao lên tấn công cao thủ của phủ Hoài Thành.
Dương Chấn xung phong tiến lên trước tiên, mỗi lần lưỡi dao hạ xuống đều có thể lấy một mạng sống của đối thủ, bất kể Siêu Phàm Thất Cảnh hay Bát Cảnh, tất cả đều bị hạ gục trong một chiêu.
“Mục thành chủ, vậy là ông muốn quyết chiến với phủ Hoài Thành tôi đúng không?”
Thành chủ Hoài Thành đã giận không kiềm được, đôi mắt dữ dẫn nhìn thẳng vào Mục thành chủ, hỏi.
Nếu không phải do cao thủ của Mục phủ cầm chân cao thủ Hoài Thành, một mình Dương Chấn tuyệt đối không thể giết được nhiều người như vậy, nhưng hiện giờ, cao thủ của Mục phủ lại đang điên cuồng đuổi giết cao thủ phủ Hoài Thành, cao thủ phủ Hoài Thành có muốn chạy cũng không chạy nổi.
Ý chí chiến đấu trên người Mục thành chủ đã bắt đầu hừng hực cháy lên, ông lão lạnh lùng nói: Nếu ông muốn quyết chiến, tôi đây sẵn lòng chơi tới cùng!”
“Uỳnh!”
Nhưng đúng lúc này, lão Cửu bỗng khuyu một chân xuống đất, mặt đất dường như vừa run rẩy.
Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành vốn đang định lao vào chiến đấu cũng quay sang nhìn.
Dưới ánh mắt mọi người, lão Cửu quỳ một chân trên mặt đất, toàn thân đẫm máu tươi, thân thể vốn đang phình to vì dùng Thú Hóa Đan nay lại đần thu nhỏ, khôi phục kích thước cũ.
Bốn tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ bao vây lão Cửu lúc này đã chết hai tên, hai tên còn lại cũng đã bị thương khắp người, đang hổn hển thở dốc.
Hiển nhiên, cả ba đều đã rơi vào trạng thái kiệt lực.
Nhưng thành chủ Hoài Thành lại phá lên cười lớn: “Thật đúng là trời cũng giúp tôi! Dược hiệu của Thú Hóa Đan đã hết, giờ ông ta chỉ có thể chờ chết. Mục thành chủ, chẳng phải ông muốn quyết chiến với phủ Hoài Thành chúng tôi đó sao? Tôi giúp ông toại nguyện!”
Dứt lời, lão ta hét to: ‘Mọi người, không được lui về phía sau nửa bước, giết hết cho tôi!”
Sắc mặt Mục thành chủ đã trở nên vô cùng khó coi. Vừa rồi có lão Cửu và Dương Chấn bộc phát ra thực lực vượt xa thực tế nên mới có thể giúp Mục phủ vượt lên trên, chèn ép được phủ Hoài Thành. Nhưng nay dược hiệu của Thú Hóa Đan đã kết thúc, lão Cửu đã không còn sức đánh tiếp nữa rồi.