Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2746






Chương 2950:

Mục thành chủ ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch, hơi thở cũng không ổn định.

Kiếm khách Ảnh Tử nghiêm nghị hỏi: “Thành chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng hồi nãy ông có thể đứng dậy, còn đánh với thành chủ Hoài Thành mà không thua, bây giờ lại làm sao thế?”

Lúc này Mục thành chủ mới nói: “Tiểu Uyển đã dùng y thuật để giúp chân tôi tạm thời bình thường, nhưng chỉ có thể duy trì mười phút, sau mười phút, tôi sẽ quay về với trạng thái ban đầu”.

Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử kinh ngạc nói: “Trên đời này có y thuật thần kỳ như thế thật à?

Mục thành chủ mỉm cười: “Nếu tôi không tự cảm nhận, tôi cũng không tin, Tiểu Uyển có thể khiến chân tôi tạm thời bình thường, tức là hy vọng Tiểu Uyển chữa được cho tôi rất lớn”.

Trên mặt ông lão tràn ngập vẻ kích động.

Hồi nãy khi đánh với thành chủ Hoài Thành, thật ra đó vẫn chưa phải trạng thái mạnh nhất của ông lão, ông lão tự tin nếu chân khỏi hẳn, thực lực của ông lão sẽ tăng mạnh.

Mục thành chủ bỗng nhìn về phía Mục Hoa: “Truyền lời răng sau này Phùng Tiểu Uyển chính là cháu gái tôi, được hưởng tất cả quyền lợi của dòng chính đời thứ ba nhà họ Mục, ai dám hỗn xược với con bé thì cũng là bất kính với tôi!”

Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử và Mục Hoa đều có vẻ kinh ngạc.

Trước đó Mục thành chủ muốn nhận Phùng Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi, nhưng đó chỉ là hành vi trong âm thầm, còn bây giờ, Mục thành chủ lại muốn lan truyền tin tức này, tức là đang cho Phùng Tiểu Uyển danh phận.

Có câu nói này của ông lão rồi, sau này ở Mục phủ, còn ai dám hỗn xược với Phùng Tiểu Uyến nữa?

Mục thành chủ nói tiếp: “Mặt khác, tuyên bố Dương Chấn là trưởng lão danh dự của Mục phủ, cho dù là ai, nếu dám động đến cậu ấy thì chính là kẻ địch của Mục phủ!”

Lần này, kiếm khách Ảnh Tử và Mục Hoa càng thêm kinh ngạc.

Tuyên bố Phùng Tiểu Uyển là cháu gái của Mục thành chủ đã là chuyện lớn rồi, không ngờ Mục thành chủ còn muốn đưa Dương Chấn lên làm trưởng lão danh dự của Mục phủ nữa.

Rõ ràng là đang đối đầu với phủ Hoài Thành.

Phủ Hoài Thành muốn tìm Dương Chấn, thậm chí ngay cả thành chủ Hoài Thành cũng đích thân đến Mục phủ, nhưng chẳng những Mục thành chủ không giao người, mà còn đưa Dương Chấn lên làm trưởng lão danh dự.

Hành vi này chẳng khác gì cái tát mạnh vào mặt thành chủ Hoài Thành.

Mục Hoa hỏi: “Thành chủ, nếu tuyên bố Dương Chấn là trưởng lão danh dự của Mục phủ, có phải hơi quá không?”

Mục thành chủ lắc đầu, nhìn về phía Mục Hoa: “Ông nghĩ một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi đã có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, còn khiến thành chủ Hoài Thành phải đích thân đuổi giết không đủ tư cách trở thành trưởng lão danh dự của Mục phủ chúng ta à?”

Mục Hoa vội lắc đầu: “Nhưng một khi tuyên bố như thế, chúng ta và phủ Hoài Thành sẽ đi đến bước sống còn với nhau, nếu khai chiến, cả hai bên đều phải chịu tổn thất nặng nề”.

Mục thành chủ nhìn Mục Hoa: “Ông cảm thấy thành chủ Hoài Thành sẽ không nghĩ tới chuyện này à? Đương nhiên, nếu thành chủ Hoài Thành định khai chiến một cách bất chấp hậu quả, Mục phủ chúng ta cứ nghênh chiến là được!”

Lúc này, trên mặt Mục thành chủ tràn ngập vẻ tự tin.

Từ sau khi chân bị tật, ông lão chưa bao giờ ngừng tu luyện vì muốn dùng thực lực mạnh mẽ hơn để bù đắp ảnh hưởng từ việc chân bị tàn phế.