Chàng Rể Chiến Thần

Chương 274




Trông thấy Ngụy Tường từng bước tiến về phía mình, Chu Kim Hảo bị dọa đến chấn động toàn thân.

“Ông…… ông không được qua đây!”

Bà ta vừa run cầm cập nói, vừa không ngừng lùi về phía sau.

Bà ta quả thật cực kỳ độc ác, từng tìm người tông chết Tần Đại Quang, muốn Dương Chấn chết, nhưng mà vậy không có nghĩa bà ta thật sự dám ra tay giết người.

Vừa rồi Ngụy Tường sát hại Đao Ba, diễn ra ngay dưới mi mắt bà ta, chỉ cần nghĩ liền biết, cảnh tượng máu me mới rồi, đã mang đến cho bà ta bóng ma tâm lý to lớn tới mức nào.

Xung quanh đều là người của Ngụy Tường, Chu Kim Hảo căn bản không có đường nào để chạy, chỉ có thể không ngừng lùi ra sau

Mà Ngụy Tường lại cũng không gấp gáp, dường như cực kỳ hưởng thụ bộ dạng tràn đầy kinh hoảng này của Chu Kim Hảo.

Rất nhanh, Chu Kim Hảo đã lùi đến chân tường, không thể lùi thêm được nữa, bà ta ‘bụp’ một tiếng, quỳ thụp xuống đất, khóc lóc khẩn cầu: “Cầu xin ông, tha cho tôi, có được không?”

“Tha cho bà”

Ngụy Tường xách con dao găm nhuốm đầy máu đi đến trước mặt Chu Kim Hảo, từ trên cao nhìn xuống bà ta: “Vừa nãy tôi giết Đao Ba, đã bị bà trông thấy rồi, nếu như bây giờ tôi tha cho bà, vậy thì chẳng phải việc này sẽ bại lộ hay sao?”

“Không không không! Tôi không trông thấy gì hết, sẽ không nói cái gì ra đâu, tôi chỉ là một người phụ nữ ti tiện thôi, giết tôi sẽ làm bẩn tay ngài đấy.”

Chu Kim Hảo vội vàng lắc đầu nói, còn không ngừng tự hạ thấp chính mình.

“Nếu muốn trách thì hãy trách thằng con rể của bà ấy! Bà là mẹ vợ của tên đó, vậy thì bà chỉ có một con đường chết thôi!”

Ngụy Tường híp mắt nói, sát ý trên người nhất thời bạo phát ra ngoài, tựa như dòng nước lũ vỡ đê, chớp mắt đã bao trùm lấy Chu Kim Hảo.

Nghe thấy lời Ngụy Tường nói, Chu Kim Hảo mới biết, hóa ra tất thảy những gì bà ta gặp phải, đều là do Dương Chấn làm hại.

“Ngụy tổng, tôi không có quan hệ gì với Dương Chấn hết! Tôi sớm đã nhìn cậu ta không vừa mắt, nếu như không phải ngài bắt tôi tới đây, thì tôi đã ra tay với cậu ta rồi.”

Chu Kim Hảo vội vàng nói: “Ngụy tổng, nếu ngài không tin tôi, thì có thể nghe ngóng thử xem, tôi thật sự không có quan hệ gì với cậu ta hết, hơn nữa vẫn luôn khuyên nhủ con gái tôi ly hôn với cậu ta, ở trong mắt tôi, cậu ta chính là một tên rác rưởi, một thứ đồ bỏ đi, một tên khốn kiếp đáng chết!”

“Ồ? Vậy à?”

Ngụy Tường cười hì hì nói: “Nhưng mà, tôi vẫn muốn giết bà đây, làm thế nào bây giờ nhỉ?”

Vừa nói dứt câu, Ngụy Tường đã nắm con dao găm trong tay, đâm mạnh về phía Chu Kim Hảo.

“Ah…… đừng giết tôi! Đừng giết tôi mà!”

Chu Kim Hảo bật khóc, lớn giọng gào thét.

“Phanh!”

Ngụy Tường nắm con dao găm, lướt ngang qua đầu Chu Kim Hảo, cắm thật mạnh vào bức tường phía sau lưng Chu Kim Hảo.

“Thật ngại quá, không cẩn thận một cái liền trượt tay rồi! Có điều không sao hết, lần này, tôi sẽ không trượt tay nữa đâu. Bà cứ yên tâm, tôi giết người nhanh lắm, giống như vừa rồi giết Đao Ba ấy, một đao là mất mạng liền thôi!”

Ngụy Tường như thể con mèo đang vờn chuột vậy, cười cười nói: “Bà có thể thử tưởng tượng một chút, đau đớn chốc lát nữa sẽ phải chịu, khi dao găm từng chút từng chút đâm vào cơ thể, nhưng đừng sợ, tôi sẽ ráng làm nhanh một chút, cho bà đỡ phải chịu nhiều đau khổ.”

Ngụy Tường tựa như một con ác quỷ, trong tay cầm một con dao găm nhiễu đầy máu, miệng còn không ngừng miêu tả cảnh tượng khi dao găm đâm xuyên qua não.

Chu Kim Hảo đã sớm bị dọa đến mềm nhũn cả người, bệt mông ngồi dưới đất, đến sức lực để né tránh cũng không còn nữa rồi.

Bà ta bật khóc van nài: “Ngụy tổng, tôi không muốn chết, thật sự không muốn chết mà! Cầu xin ngài tha cho tôi một con đường sống được không, tôi thật sự không muốn chết đâu!”

“Ngài đừng giết tôi mà, ngài kêu tôi làm cái gì, tôi cũng đều đồng ý hết.”

“Chỉ cần ngài không giết tôi, tôi sẽ làm con chó của ngài, ngài kêu tôi cắn ai, tôi sẽ cắn kẻ đó, gâu! Gâu! Gâu!”

Chu Kim Hảo bò trên mặt đất, học theo tiếng chó sủa, giờ phút này còn cần gì đến tôn nghiêm nữa chứ, chỉ cần được sống thôi.

“Ha ha ha ha……”

Nhìn thấy Chu Kim Hảo bò trên mặt đất học theo chó sủa, Ngụy Tường nhịn không được bật cười lớn, những người xung quanh cũng cười theo ông ta.

Chu Kim Hảo lại chẳng có chút xíu nhục nhã nào, trông thấy Ngụy Tường bật cười lớn, bà ta như trông thấy được hy vọng sống, nhất thời sủa càng thêm dùng sức: “Gâu! Gâu! Gâu!”

Bên trong biệt thự của Ngụy Tường, đều là tiếng sủa của Chu Kim Hảo, cùng với tiếng cười lớn thoải mái của mọi người.

“Nể tình bà ngoan ngoãn nghe lời như thế, tôi sẽ cho bà một cơ hội được sống, chỉ cần bà có thể giúp tôi hoàn thành việc này, tôi sẽ tha cho cái mạng chó của bà!” Ngụy Tường híp mắt nói.

“Tôi sẽ nghe lời mà, ngài kêu tôi làm cái gì, tôi cũng đồng ý hết!” Chu Kim Hảo vội vàng gật đầu nói, trong lòng vui mừng khôn xiết vì sống sót qua được kiếp nạn.

Ngụy Tường cũng không phải thật sự muốn giết Chu Kim Hảo, một màn vừa rồi, chẳng qua là để dọa bà ta thôi, chỉ có như vậy, người phụ nữ này mới có thể ngoan ngoãn phối hợp với mình.

“Bò qua đây!”

Ngụy Tường vắt chéo chân, ngồi trên chiếc ghế sô pha cao cấp bên cạnh, sau lưng còn có hai tên vệ sĩ vóc người cường tráng.

Chu Kim Hảo tứ chi chống đất, cố tình thè đầu lưỡi ra, bò lết đến dưới chân Ngụy Tường: “Gâu! Gâu! Gâu! Chủ nhân, ngài có gì muốn sai bảo ạ?”

Ngụy Tường khua khua tay, một tên vệ sĩ phía sau lập tức tiến lên, trong tay hắn ta còn cầm một sợi roi da.

“Chát!”

Vệ sĩ quất một roi lên người Chu Kim Hảo.

“Ah! Chủ nhân, ngài đánh tôi mạnh vào!” Chu Kim Hảo thét chói tai một tiếng.

“Chủ nhân, mạnh thêm chút nữa đi!”

“Chủ nhân, đánh tôi thật mạnh vào!”

Mỗi lần vệ sĩ quất một roi xuống, Chu Kim Hảo lại thét lên một tiếng.

Vốn dĩ Chu Kim Hảo còn cảm thấy rất đau, nhưng theo từng roi lại từng roi vệ sĩ quất xuống, bà ta chỉ cảm thấy cả người nóng bừng bừng lên, không còn đau đớn chút nào, ngược lại có loại cảm giác kì quặt.

Cảm giác này, không thể miêu tả rõ ràng được.

Sở dĩ Ngụy Tường kêu người đánh đập Chu Kim Hảo, là có mục đích của ông ta, nhưng không ngờ, tiếng hét của người phụ nữ này, lại có thể khơi gợi lên ngọn lửa tà ác sâu trong đáy lòng ông ta.

Bộ dạng Chu Kim Hảo không xấu, tuy đã bước sang tuổi năm mươi, nhưng nét quyến rũ vẫn còn nguyên đó, vóc người cũng rất đẹp.

Ngọn lửa tà ác trong mắt Ngụy Tường càng lúc càng nồng đậm, đột nhiên đứng bật dậy, đoạt lấy cái roi trên tay vệ sĩ, lớn giọng quát: “Các người lui xuống cả đi!”

Rất nhanh, bên trong phòng đã chỉ còn lại Ngụy Tường và Chu Kim Hảo.

Không biết là vì hưng phấn, hay vì những nơi bị roi quất qua quá mức đau đớn, cả người Chu Kim Hảo đều run rẩy, hai mắt mê man: “Chủ nhân, nhanh, tiếp tục, đánh tôi đi!”

“Đồ đê tiện!”

Ngụy Tường mắng một tiếng, vung roi da quất xuống.

Cùng lúc đó, Vân Phong Chi Đỉnh.

Dương Chấn đứng trước cửa sổ sát đất thật lớn, phóng mắt ngắm nhìn cảnh đêm của Giang Châu, không sao ngủ được.

Mắt thấy trời đã bắt đầu sáng, Chu Kim Hảo bị người bắt đi, đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, lại vẫn không có bất cứ tin tức nào như cũ.

Anh không quan tâm đến sống chết của Chu Kim Hảo, nhưng mà người phụ nữ kia, là mình phái người hộ tống rời đi, nếu như thật sự xảy ra chuyện, mình phải giải thích thế nào với Tần Nhã, Tần Yên mới được đây?

Sáng ngày hôm sau, Dương Chấn vẫn ngồi trên sô pha, một đêm không ngủ, trong mắt anh tràn đầy tơ máu.

Đúng vào lúc này, di động của anh đột nhiên đổ chuông.

“Ngài Dương, đã tìm thấy Đao Ba rồi!”

Quan Tôn Sắc cũng một đêm rồi không ngủ, giọng nói tràn đầy vẻ nghiêm trọng: “Nhưng mà, người đã chết rồi!”