Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2636






Chương 2840:

Từ Hoa cười híp mắt: “Đương nhiên là để giết người!” * Ông ta nói rồi nhìn về phía Dương Chấn: “Tôi nghe nói cậu có thể dùng thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ để đánh một trận với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà không thua, vừa hay tôi là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ”.

“Tôi cũng không ức hiếp cậu, tôi sẽ giữ thực lực ở mức Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong để đánh với cậu một trận, cậu dám tiếp chứ?”

Dương Chấn lạnh lùng nói: “Tốt nhất ông nên giữ thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, bằng không, đến khi đánh, nếu ông suýt bị tôi giết rồi phải dốc hết sức thì đúng là quá mất mặt”.

Nghe thấy thế, Từ Hoa nhíu mày, nhìn chăm chằm vào Dương Chấn: “Tôi cứ tưởng tôi đã ngông cuồng lắm rồi, không ngờ còn có người ngông cuồng hơn cả tôi”.

“Trên đời này, không chỉ mình cậu có thể giết kẻ địch vượt cấp”.

Sau khi Từ Hoa dứt lời, khí thế cuồng bạo cũng bùng nổ từ người ông ta, ông ta nói: “Tôi đã nói sẽ giữ thực lực ở mức Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong thì sẽ đúng như thế”.

Ông ta nói rồi giậm mạnh chân, chỗ ông ta vừa đứng lập tức lún xuống, còn ông ta thì biến mất.

Gần như cùng một lúc, hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong mà Từ Hoa dẫn theo cũng lao tới chỗ lão Cửu.

Trận chiến lập tức nổ raI Dương Chấn nhìn Từ Hoa đang xông tới chỗ mình, hơi biến sắc, quả nhiên không phải cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ bình thường, đối phương đã giữ thực lực ở mức Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong mà vẫn mạnh hơn cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ của phủ Hoài Thành vừa bị Dương Chấn đánh bại trước đó.

Nhưng đó là trước khi anh lĩnh ngộ được sức mạnh nguyên tố thủy, còn bây giờ, chắc chăn thực lực của anh đã có sự thay đổi về chất rồi.

Gần như chỉ trong chớp mắt, Từ Hoa đã xông tới trước mặt Dương Chấn, giơ tay đánh một chưởng.

Cũng đúng lúc này, Dương Chấn bỗng tung chưởng, tay hai người va vào nhau.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, khí thế cuồng bạo lan ra bốn phương tám hướng.

Quần áo của hai người bay phấp phới, lấy họ làm trung tâm, trên mặt đất xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.

Nét mặt Từ Hoa nghiêm nghị tới cực điểm, ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh của Dương Chấn khủng khiếp đến mức nào.

Hồi nấy ông ta chủ động lao tới chỗ Dương Chấn vì biết rõ sự mạnh mẽ của anh, thế nên ông ta cũng tung đòn mạnh nhất.

Còn Dương Chấn thì vẫn đứng im để đỡ một chưởng này.

Đây chưa phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là Dương Chấn còn không hề lùi lại nửa bước, Từ Hoa cũng không biết rốt cuộc Dương Chấn đã dùng mấy phần sức mạnh để đỡ một chưởng của ông ta.

Dương Chấn hờ hững nhìn chăm chăm vào Từ Hoa, lạnh lùng nói: “Hóa ra khi giữ thực lực ở mức Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, Đại đồ đệ của Dược Vương cũng chỉ có thế này”.

Từ Hoa thẹn quá hoá giận, tức giận quát: “Cậu chán sống rồi!”

Sau khi dứt lời, khí thế của ông ta lập tức tăng vọt tới mức Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Tuy chuyện này rất mất mặt, nhưng sau khi biết sự mạnh mẽ của Dương Chấn, nếu ông ta vẫn kìm nén thực lực để đánh với anh thì đúng là ngu ngốc.

Từ Hoa đấm về phía Dương Chấn.

Dương Chấn bỗng giậm mạnh chân, lập tức biến mất, né tránh đòn tấn công của Từ Hoa.