Chàng Rể Chiến Thần

Chương 262




Tần Đại Quang gọi cho Tần Nhã, ông ta đang tập trung vào cuộc trò chuyện với con gái nên căn bản không cảm giác được mình đang gặp nguy hiểm.

“Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn, đầu chiếc xe Haval h5 màu đen tông vào người Tần Đại Quang.

Cơ thể Tần Đại Quang như diều đứt dây, lập tức bị hất văng ra xa hơn mười mét.

Những người đi trên đường đều sững sờ.

Trong căn phòng bao sang trọng trên tầng cao nhất của nhà hàng Bắc Viên Xuân.

Tần Yên đột nhiên có chút hối hận: “Anh rể, đột nhiên em có chút hối hận. Em không nên nói trước với ba em là chúng ta sẽ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho ông ấy.”

“Hối hận cái gì?”

Dương Chấn cười hỏi.

“Làm như vậy không còn gì là ngạc nhiên nữa! Đều tại em, sớm biết em và chị ở đây đợi thì đã bảo anh giả vờ đi ngang qua Long Hà Kiến Tài rồi đón ba đến đây rồi.”

Tần Yên cười nói: “Nhưng cũng không sao, chúng ta cũng đã chuẩn bị một món quà lớn cho ba, cũng tính là một bất ngờ rồi.”

“Ba! Ba! Ba, ba sao vậy?”

Khi Tần Yên đang tán gẫu với Dương Chấn thì Tần Nhã đang nói chuyện điện thoại với Tần Đại Quang, đột nhiên cô hét lên một tiếng, mặt đầy hoảng hốt.

Nhưng mà lúc này Tần Đại Quang bị xe tông, sống chết không rõ thì sao có thể nghe thấy giọng nói của Tần Nhã?

Nước mắt chảy ròng ròng trên gương mặt Tần Nhã, hai mắt cô đờ đẫn, điện thoại cũng tuột khỏi tay rơi xuống đất, cả người hồn bay phách lạc.

“Chị, sao chị lại khóc? Ba bị sao vậy?”

Tần Yên đột nhiên lo lắng, lao tới nắm lấy vai Tần Nhã lớn tiếng hỏi.

Dương Chấn đột nhiên có dự cảm không tốt, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ phản ứng của Tần Nhã, hẳn là Tần Đại Quang đã xảy ra chuyện.

“Mau, chúng ta đến Long Hà Kiến Tài mau!”

Mặc dù trong lòng Tần Nhã đã có câu trả lời, nhưng cô vẫn không cam lòng tiếp nhận sự thật này.

Cô nói xong thì đứng dậy chạy ra ngoài.

Vừa rồi cô nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, tiếp theo là tiếng điện thoại rơi xuống đất, sau đó cô lại gọi tên Tần Đại Quang nhưng cũng không có phản hồi.

“Chị, rốt cuộc ba bị làm sao? Chị có thể nói cho em biết được không?”

Tần Yên theo sát Tần Nhã, vừa chạy vừa hỏi.

Ngay cả Tần Nhã cũng không muốn tin vào sự thật này thì làm sao cô có thể nói với Tần Yên được, cô không nói một lời nào, chỉ điên cuồng chạy.

Nhất thời trong phòng bao chỉ còn lại Dương Chấn và Tiếu Tiếu.

“Ba, mẹ sao vậy?”

Trên mặt Tiếu Tiếu có chút sợ hãi, cô bé ôm chặt cổ anh.

Dương Chấn khẽ lắc đầu, nói: “Tiếu Tiếu đừng sợ, có ba đây!”

Nói xong, anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Điều tra cho tôi, vừa rồi ở Long Hà kiến tài đã xảy ra chuyện gì, nói cho tôi biết kết quả càng sớm càng tốt!”

Sau khi cúp điện thoại, Dương Chấn đưa Tiếu Tiếu rời khỏi phòng bao, đi về hướng Long Hà kiến tài.

Vừa đến bãi đậu xe, anh nhận được điện thoại của Quan Tôn Sắc: “Tần Đại Quang bị xe tông, hiện nay sống chết không rõ! Xe của trung tâm cấp cứu đang tới!”

“Cái gì?”

Nhận được tin này, Dương Chấn vô cùng kinh ngạc, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hãy kiểm tra xem đây là tai nạn hay là cố ý giết người! Nhân tiện giúp tôi liên hệ với bác sĩ tốt nhất để chữa trị cho ông ấy!”

“Vâng!”

Quan Tôn Sắc đáp.

Lúc này Dương Chấn mới hiểu ra, tại sao vừa rồi Tần Yên hỏi Tần Nhã mà cô lại không nói gì rồi.

Rõ ràng đã biết Tần Đại Quang bị tai nạn xe, nhưng cô không muốn chấp nhận sự thật này.

“Tiếu Tiếu, con còn nhớ dì Hạ Hà không?”

Dương Chấn cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười dịu dàng nói: “Dì Hạ Hà, nói nhớ con, đêm nay con ở cùng dì ấy được không?”

Tiếu Tiếu nhanh chóng gật đầu: “Tiếu Tiếu cũng nhớ dì Hạ Hà, nhưng tối Tiếu Tiếu muốn ngủ với mẹ.”

“Tối nay ba mẹ có việc rất quan trọng phải làm nên không thể ngủ với con được. Tiếu Tiếu đến chơi với dì Hạ Hà một đêm, ba mẹ xong việc sẽ đến đón con có được không?”

Dương Chấn âu yếm sờ mặt Tiếu Tiếu, dịu dàng hỏi.

Mặc dù Tiếu Tiếu mới bốn tuổi nhưng cô bé đã rất hiểu chuyện.

Nghe Dương Chấn nói ba mẹ bận, tuy rằng có chút không nỡ nhưng cô bé vẫn gật đầu: “Vậy được! Con đến chơi với dì Hạ Hà cũng được!”

“Tiếu Tiếu ngoan quá!”

Dương Chấn hôn lên trên mặt Tiếu Tiếu.

Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Hà, sau khi Hạ Hà biết tin Tần Đại Quang bị tai nạn xe thì lập tức đồng ý giúp đỡ.

Tần Đại Quang bây giờ sống chết chưa rõ, Tần Nhã và Tần Yên hiếu thảo như vậy, tối nay nhất định sẽ ở lại bệnh viện, Dương Chấn đương nhiên cũng sẽ ở lại.

Chỉ có Hạ Hà, đã từng ở lúc nguy hiểm nhất bảo vệ cô bé, ở bên cạnh cô bé, mới đáng tin tưởng.

Gửi Tiếu Tiếu cho Hạ Hà, khi Dương Chấn chạy đến bệnh viện thì Tần Đại Quang đang cấp cứu, Tần Nhã và Tần Yên đang rơi nước mắt.

Thấy bộ dạng buồn bã của hai chị em như vậy, Dương Chấn cũng rất khó chịu.

Điều khiến Dương Chấn ngạc nhiên là lần này Chu Kim Hảo cũng đến bệnh viện, trên mặt đầy nước mắt, trông có vẻ thực sự rất đau lòng.

Dương Chấn vừa đến, Chu Kim Hảo khóc lóc chạy tới: “Tại mày đó thằng khốn, nếu không phải mày sắp xếp loại công việc đó cho ông ấy. Nếu ông ấy không làm ở Long Hà kiến tài thì sao có thể xảy ra tai nạn?”

“Đều tại mày! Đều tại mày mà ra hết!”

“Nếu Đại Quang xảy ra bắt trắc thì tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

“Mày còn có mặt mũi đến đây sao? Cút ngay! Cút ngay cho tao!”

Chu Kim Hảo rơi nước mắt, vừa khóc vừa đánh vào người Dương Chấn.

“Đủ rồi!”

Tần Yên vừa khóc vừa rống lên: “Đây là bệnh viện, nếu bà làm loạn vô lý nữa thì cút khỏi đây cho tôi!”

Lúc này, điện thoại của Dương Chấn vừa lúc vang lên.

Anh đi đến cầu thang bên cạnh nghe điện thoại, anh nghe thấy Quan Tôn Sắc nói: “Anh Dương, tài xế gây tai nạn đã chết rồi!”

“Đã chết? Sao lại chết?”

Dương Chấn tức giận nói: “Ba vợ tôi bây giờ còn đang cấp cứu, sống chết chưa rõ mà ông nói với tôi tài xế gây tai nạn đã chết rồi?”

“Cho dù đã chết thì không phải cũng nên nói cho tôi biết anh ta đã chết thế nào sao? Có phải là có người xúi giục không? Có phải đã bị giết người diệt khẩu rồi không? Hay là nói anh ta cũng chết trong trận tai nạn xe?”

Dương Chấn có chút kích động, anh đã chứng kiến quá nhiều chuyện sinh tử, nhưng bây giờ người nằm trong phòng cấp cứu là ba vợ anh nên anh rất lo lắng.

Quan Tôn Sắc ở đầu dây bên kia cũng cảm nhận được sự tức giận của Dương Chấn, trên mặt anh ta lộ ra vẻ hoảng sợ, vội nói: “Anh Dương, sau khi tài xế tông vào ba vợ anh, chiếc xe mất lái lao vào cột đèn giao thông, chiếc xe nổ tung và tài xế cũng đã chết.”

“Tiếp tục điều tra cho tôi! Người lái xe là ai, bao gồm cả hoàn cảnh gia đình anh ta, còn có trước khi xảy ra tai nạn anh ta đã liên lạc với ai, anh ta có nhận tiền của người khác hay không, tất cả những thông tin liên quan đến anh ta, tôi đều muốn biết!”

Dương Chấn không giấu nổi sự tức giận của mình, anh hét lớn vào ống nghe của điện thoại.

Lần trở lại Giang Châu này, đây là lần đầu tiên anh mất kiểm soát và tức giận như vậy.