Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2578






Chương 2782:

“Đừng nghĩ đến chuyện tự sát, bởi vì khi Phệ Tâm Cổ hoạt động, các người sẽ uể oải kiệt sức, đến cả nhấc con dao cũng không làm nổi nữa”.

N nhất ghe vậy, cả bốn gã đều tái mặt kinh hoàng, là gã cao thủ cầm đầu mới bị cổ độc của lão Cửu hành hạ một trận.

“Cút đi!”

Lão Cửu quát một tiếng, bốn người vội vã đi ngay.

Đ quay ợi khi đám cao thủ này đi khuất, lão Cửu mới sang nói với Dương Chấn: “Dược Vương của Dược Vương Gốc là người thế nào, tôi biết rất rõ,mi ột khi đã có xích mích với người này thì hai bên đã thành kẻ thù không thể hòa giải”.

“Nếu ông ta đã biết cậu giết hai cao thủ của Dược Vương Cốc thì cậu đã bị ông ta ghim trong lòng, dù có giết thêm vài người cũng chẳng khác là bao, nếu đã thế, chỉ bằng chúng ta lợi dụng bốn gã kia làm gián điệp cài trong Dược Vương Cốc cho chúng ta”.

N thoải thển cứ lú ghe ông lão nói thế, lòng Dương Chấn cũng mái hơn, bèn gật đầu: “Như vậy chúng ta có ảm rõ tình hình trong Dược Vương Gốc bất c nào muốn, rất tốt”.

Lão Cửu nói: “Thực lực của bốn tên kia không kém, nhất là tay cầm đầu, thực lực đã tới Siêu Phàm Thất Cảnh, dù là ở Dược Vương Cốc, cao thủ cấp bậc này cũng sẽ không phải hạng vô danh tiểu tốt”.

“Đi thôi! Chúng ta kiếm chỗ nào nghỉ tạm, sau đó ch động ờ người của phủ thành chủ Hoài Thành chủ tìm tới là được”.

Hai mươi phút sau, họ vào đăng kí phòng trong một khách sạn năm sao.

Dọc đường tới khách sạn, hai người có thể cảm nhận được mười mấy luồng hơi thở võ thuật của cao thủ bậc Siêu Phàm Cảnh, hiển nhiên bọn họ đã bị người khác theo dõi sát sao.

Có điều, cả hai đều không quá để ý, nơi này là Hoài Thành, đã có người muốn dẫn dụ Dương Chấn tới Hoài Thành thì tất nhiên sẽ tìm cơ hội ra tay, bọn họ chỉ cần chờ đối phương tới là được.

Dù đã biết Lưu Ba đang ở trong phủ thành chủ Hoài Thành nhưng Dương Chấn và lão Cửu đều không thế cứ thế xông thẳng vào phủ thành chủ Hoài Thành đòi người được, đúng không?

Hoài Thành và Miêu Thành đều là những: thành mạnh, phố lớn có nền võ thuật phát triển cực , người có thể cảm rễ tại những thành phố võ thuật thế này hầu hết đều là người của những gia tộc võ thuật bản địa.

Thực lực của thành chủ Hoài Thành có lẽ đã đạt đến mức độ sâu không lường được như Miêu thành chủ rồi cũng nên.

Dương Chấn đột nhiên hỏi: ‘Ông Cửu, ông đoán xem, thực lực của thành chủ Hoài Thành liệu đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh chưa?”

Lão Cửu cười cười, không hề giấu giếm: “Có thể lên làm thành chủ Hoài Thành thì dĩ nhiên phải có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhưng rốt cuộc cảnh giới đến đâu thì chưa biết”.

Dương Chấn âm thầm khiếp sợ, vậy là thực lực của thành chủ Hoài Thành thực sự đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh sao?

Nay cảnh giới võ thuật của anh mới tới Siêu Phàm Thất Cảnh, dù kích hoạt huyết mạch cuồng hóa cũng chỉ có thể miễn cưỡng so được với bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Siêu Phàm Bát Cảnh thực sự mạnh cỡ nào, anh biết rất rõ, chớ nói đến thực lực vượt trên cả Siêu Phàm Cửu Cảnh.

Đúng lúc này, một cơn đau đớn từ trái tim anh lan ra.

“Hát”

Dương Chấn hít mạnh một hơi, cố gắng đè nén cơn đau khi bị cổ trùng Vô Tâm gặm căn trái tim, không để mình kêu rên đau đớn.