Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2574






Chương 2778:

“Nói”

Dương Chấn lại quát lên lần nữa.

Gã cao thủ của Dược Vương Gốc nghiến răng nói: ‘Dù phải chết, bọn tao cũng sẽ không nói cho mày biết đâu, mày giết chúng tao đi!”

Bốn gã cao thủ hoàn toàn không để lộ một chút sợ sệt, sắc mặt chỉ còn thù hận sâu sắc.

Dương Chấn biết, bắt loại người thế này nói ra sự thật quả là một việc gần như vô vọng, anh nheo mät bảo: “Nếu các người đã muốn chết thì để tôi giúp các người toại nguyện!”

Nồi lo duy nhất của anh lúc này là, hai anh em họ Tống hoàn toàn không mất đi tu vi võ thuật mà dùng thủ đoạn gì đó để giả như mình đã bị phế bỏ võ thuật rồi.

Nếu quả đúng thế thì bọn Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển đang gặp nguy hiểm rất lớn.

Hai anh em họ Tống đã là cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh và Tam Cảnh từ rất lâu rồi, cho đến nay, ai biết được thực lực của bọn họ đã mạnh đến mức nào.

Phùng Giai Di lại chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh, một khi hai anh em họ Tống có vấn đề, Phùng Giai Di hoàn toàn không phải đối thủ của họ.

Nghĩ tới đây, nỗi lo trong lòng Dương Chấn càng thêm lớn.

“Từ từ”

Thấy Dương Chấn đang chuẩn bị ra tay giết chết cao thủ của Dược Vương Gốc, lão Cửu vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ chợt lên tiếng.

Lão Cửu tươi cười nhìn Dương Chấn, nói: “Muốn bắt bọn họ nói ra cũng không quá khó khăn đâu’.

Dứt lời, ông lão bước tới trước mặt bốn gã cao thủ của Dược Vương Cốc, ha hả cười nói: “Xin phép tự giới thiệu bản thân trước đã, tôi họ Miêu, đến từ Miêu Thành, các vị có chắc là sẽ không nói không?”

Nghe thấy lão Cửu nói mình đến từ Miêu Thành, bốn gã cao thủ của Dược Vương Cốc đều biến sắc, như thể gặp phải thứ dã thú khủng bố nào đó.

Dương Chấn thoáng kinh ngạc, lão Cửu chỉ mới nói mình từ Miêu Thành tới, vậy mà lại có thể khiến cho đám cao thủ không sợ chết của Dược Vương Cốc lộ vẻ sợ hãi thế này?

Miêu Thành nguy hiểm đến thế sao?

Gã cao thủ cầm đầu cắn răng nói: “Tốt nhất là ông chớ có động vào chúng tôi, bằng không, cốc chủ của chúng tôi tuyệt đối không tha cho các người đâu”.

Lão Cửu vẫn cười ha hả, tay chợt búng một cái, Dương Chấn chỉ thoáng thấy một bóng đen vụt qua, nhanh như điện xet.

HẠ.”

Giây tiếp theo, gã cao thủ cầm đầu chợt vặn vẹo cả mặt, kêu rên đau đớn như đứt ruột đứt gan.

Lão Cửu vấn bình thản nhìn, thậm chí vẫn tủm tỉm cười, chỉ có điều, ý cười lúc này hoàn toàn khác xa nụ cười hiền hòa khi nói chuyện với Dương Chấn.

Ba gã cao thủ còn lại đều run rẩy cả người, nhìn lão Cửu như nhìn một con ác quỷ.

Gã cao thủ cầm đầu đau đớn không chịu nổi, phải lăn lộn khắp nơi, cầu xin: “Tha cho tôi đi! Cầu xin ông tha cho tôi đi!”

Nhưng bất kể ông ta cầu xin thảm thiết cỡ nào, lão Cửu vẫn không kết thúc nỗi đau đớn của ông ta.

“Giết tôi đi! Giết tôi ngay đi! Các người mau giết tôi đi!”

Gã cao thủ cầm đầu lại quay sang cầu xin đồng bọn của mình.

Ba gã đồng bọn nhìn nhau, bọn họ chưa phải chịu nỗi giày vò như người cầm đầu nhưng vần có thể cảm nhận được, lúc này ông ta đang phải hứng chịu nỗi đau đớn cỡ nào.