Chương 2715:
Rõ ràng anh đã từ chối nhận đồ vật thần bí này, tại sao ông lão vẫn cưỡng ép đưa cho anh?
Với thực lực hiện giờ của anh, muốn nhẹ nhàng bắt được thứ này thực sự rất khó!
Đồ vật thần bí này nặng như vậy, nếu để dưới đất sợ là sẽ bị chôn vùi ngay tức khác.
Vậy nên hiện giờ anh chỉ có thể cầm nó trong †ay, còn không thể buông xuống.
Dương Chấn nhìn theo bóng lưng Miêu thành chủ hét lớn: “Lão tiền bối đừng đi mà! Ông đi rồi cháu phải làm sao đây?”
Thế nhưng ông lão chẳng thèm để ý tới, trông có vẻ đang chậm rãi bước đi nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tâm mắt của anh.
Dương Chấn cầm lấy cũng không được, vứt xuống cũng không xong, chỉ đành bộc phát trạng thái mạnh nhất của mình, luân phiên đổi tay cầm đồ vật thần bí này.
Mặt đất dưới chân anh nứt ra thành từng mảnh, dần dần vùi chân anh xuống.
Mỗi lần anh chân bị vùi lấp, anh lại phải đổi sang chõ khác. Đến khi chân chìm trong lòng đất, anh lại tiếp tục đổi chõ.
Cùng lúc đó trong một toà nhà cổ kính, Phùng Tiểu Uyển đang đứng trước cổng, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.
Ngải Lâm ngồi trong sân bế bé Tĩnh An, sắc mặt lo âu nhìn Phùng Tiểu Uyển nói: “Hay là em ra ngoài tìm anh Chấn của em đi”.
Mấy ngày trước, mỗi khi mặt trời lặn xuống núi, Dương Chấn đều sẽ trở về. Thế nhưng hôm nay sắc trời đã tối sâm vẫn không thấy anh đâu.
“Được, để em ra ngoài tìm thử xeml”
Phùng Tiểu Uyển vội vàng gật đầu đồng ý, đang định rời đi lại thấy Miêu Hồng xuất hiện.
Miêu Hồng lên tiếng khuyên nhủ: “Mấy ngày này Cậu Chấn phải bế quan tu luyện một khoảng thời gian, tạm thời không trở về được. Hai người không cần quá lo lắng”.
Phùng Tiểu Uyển gặng hỏi: “Anh ấy tu luyện ở đâu? Tôi muốn mang đồ ăn cho anh ấy”.
Miêu Hồng đáp: “Thành chủ có lệnh, không ai được phép tới làm phiền Cậu Chấn!”
Thấy Miêu Hồng kiên định như vậy, Phùng Tiểu Uyển đã hiểu nếu không được Miêu thành chủ cho phép, ông chú nghiêm nghị trước mặt sẽ không cho cô ta ra ngoài.
Trong nhà của thành chủ tại phủ thành chủ Miêu Thành.
Miêu thành chủ ngồi trên một chiếc ghế mây, sắc mặt tái nhợt, ho khan vài tiếng.
“Thành chủ không sao chứ?”
Miêu Hồng vội tiến lên lo lắng hỏi thăm.
Ông cụ lắc đầu cười đáp: “Yên tâm, không chết được!”
Miêu Hồng muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng nói năng gì, chỉ rót cho Miêu Thành chủ một cốc nước nóng.
Miêu thành chủ uống xong, cười nói: “Bây giờ dễ chịu hơn nhiều rồi”.
Rốt cuộc Miêu Hồng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thành chủ cho Cậu Chấn toàn bộ rượu trong hồ lô cuối cùng của ngài, thế còn ngài | phải làm sao?”
Ngoại trừ Miêu thành chủ và Miêu Hồng, không một ai biết hiện giờ sức khoẻ của Miêu Thành chủ vô cùng kém. Rượu trong hồ lô rượu cuối cùng kia chính là loại thuốc tốt nhất đối với ông lão.
Thế nhưng ông lão lại tặng hồ lô rượu cuối cùng ấy cho Dương Chấn.