Chương 2711:
So với tài sản hiện có của anh, năm, sáu trăm triệu không tính là nhiều, nhưng dù sao đây cũng là đồ của một người lạ tặng cho mình.
Dương Chấn nhìn Phùng Tiểu Uyển, nói: “Tiểu Uyển, đống cỏ Hồi Hồn này anh giao cho em, em thử tìm cách thông qua chúng nó nghiên cứu biện pháp trị liệu cho Mã Siêu xem có được hay không, chí ít cũng phải nghĩ ra biện pháp bảo vệ phần ý thức còn lại của Mã Siêu, đừng để bị căn nuốt nốt”.
Phùng Tiểu Uyển cũng thôi kinh ngạc, vội vàng gật đầu, nghiêm túc nói: “Anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ tìm ra biện pháp chữa trị cho anh Siêu”.
“Tốt lắm!”
Dương Chấn gật đầu.
Đối với anh, việc quan trọng nhất vào lúc này chính là tu luyện.
Nay tuy anh đã trở thành Vương của Yến Đô, dựa theo quy tắc, anh là người thừa kế của Đế Thôn, nhưng cao thủ Đế Thôn lại nói thẳng anh còn quá yếu, chưa có tư cách bước vào Đế Thôn.
Vậy nên, hiện tại anh chỉ có thể tìm cách làm bản thân trở nên mạnh hơn, Đế Thiên cũng đã nói, chỉ khi cảnh giới của anh vượt trên Siêu Phàm Cửu Cảnh thì mới có tư cách bước vào Đế Thôn.
Chỉ cần anh mau chóng tu luyện tới Siêu Phàm Cửu Cảnh, dù Phùng Tiểu Uyển không thể chữa khỏi cho Mã Siêu thì anh vẫn có cơ hội tiến vào Đế Thôn, lấy được Đế Trượng, sau đó có thể dùng Đế Trượng hút Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu ra.
Thấy Dương Chấn lại đã tiến vào trạng thái tu luyện, Phùng Tiểu Uyển cảm thấy áp lực trên vai càng lúc càng lớn, cô ta âm thầm thề trong lòng, nhất định sẽ chữa khỏi cho Mã Siêu.
Ba giờ chiều, Dương Chấn đi tới cạnh Long Khê, thấy Miêu thành chủ đã ngồi ở đó.
Ông lão vẫn ăn mặc giản dị như hôm qua, áo vải, mũ rộng vành, ngồi trên một tảng đá lớn, tay cầm cần câu cá, bên cạnh giỏ cá còn có một hồ lô rượu.
“Chào Miêu thành chủ!”
Dương Chấn cung kính lên tiếng chào.
Miêu thành chủ ngẩng đầu nhìn về phía Dương Chấn, hài lòng gật gù, cười bảo: “Được đấy, tu luyện một ngày mà cảnh giới đã có bước tiến, tiếp tục tu luyện với tốc độ này, hẳn chỉ vài năm là có thể bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, ngồi đi!”
Dương Chấn ngồi xuống, cười nói: ‘Miêu thành chủ, xin cảm ơn ngài đã tặng cỏ Hồi Hồn”.
Miêu thành chủ lắc đầu cười, rồi hỏi: ‘Nhất định cậu đang rất muốn hỏi tôi, làm sao tôi biết cậu tới Miêu Thành để tìm cỏ Hồi Hồn, đúng không?”
Dương Chấn thoáng sửng sốt, sau đó cười khổ, nói: ‘Đúng là không chuyện gì giấu được Miêu thành chủ! Đúng vậy ạ, tôi đến đây là để tìm cỏ Hồi Hồn, nếu ngài đã biết mục đích tôi tới đây, hản cũng đã biết, tôi có một người anh em bị Thị Huyết Châu cắn nuốt ý thức”.
Miêu thành chủ gật đầu, không đợi Dương Chấn hỏi liền chủ động nói ngay: “Tình huống của cậu ấy quá đặc thù, tôi không cách nào cứu được, muốn cứu cậu ấy, cậu chỉ có một cách là lấy được Đế Trượng của Đế Thôn”.
“Đương nhiên, thế giới này rộng lớn như vậy, chuyện lạ nào cũng có, có thể còn biện pháp khác, chỉ có điều, tạm thời chưa ai biết mà thôi”.
“Thứ khác Miêu Thành chưa chắc có nhưng cỏ Hồi Hồn thì cậu không cần khách sáo với tôi, y thuật của cô bé kia tốt lắm, chưa biết chừng lại có thể nghiên cứu ra thứ thuốc chữa khỏi người anh em của cậu”.
“Khi nào dùng hết chỗ cỏ Hồi Hồn đó thì cứ nói với Miêu Hồng một tiếng là được”.
Dương Chấn bỗng không biết nên nói gì, bởi vì mỗi lần anh muốn hỏi Miêu thành chủ, ông lão đã nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho vấn đề anh chưa kịp thốt ra luôn rồi.
Dương Chấn suy nghĩ một lát rồi hỏi: ‘Lão tiền bối, làm sao ngài biết được những chuyện này ạ?”