Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2450






Chương 2654:

Chỉ là mấy món ăn thường này, nhưng hương vị rất hợp khẩu vị của Dương Chấn.

Đợi Dương Chấn ăn xong, Phùng Giai Di lại cặm cụi thu dọn bát đũa, xong xuôi mới hỏi: “Còn cần tôi làm gì nữa không?”

Dương Chấn đã thay bộ đồ sạch sẽ khác, bèn nói: “Giặt bộ đồ kia cho tôi, à, giặt luôn cả bít tất của tôi nữa đi”.

Phùng Giai Di vẫn đáp: ‘Được!”

Cứ thế, Phùng Giai Di làm xong một việc, Dương Chấn lại sẽ giao thêm việc khác cho cô ta.

Phùng Giai Di như một người toàn năng, không có việc gì cô ta không làm được.

Mục đích ban đầu của Dương Chấn chỉ là làm khó cô ta để cô ta tự bỏ cuộc, cho nên mới cố ý sai phái cô ta làm những việc này, nhưng thật không ngờ, đối phương lại cực kì hợp tác, hoàn thành xuất sắc mọi chuyện.

Cơm nước vừa miệng, quần áo giặt sạch sẽ.

Phùng Giai Di dọn dẹp phòng xong, mới đi tới trước mặt Dương Chấn, một lần nữa hỏi: “Còn cần tôi làm gì nữa không?”

Dương Chấn nhìn về phía cô ta, ánh mắt rất phức tạp: “Nói gì thì cô cũng là trưởng công chúa thế hệ này của Hoàng tộc họ Phùng, cô thực sự cam tâm tình nguyện trở thành người hầu của tôi sao?”

Phùng Giai Di cười cười như tự giễu: “Dù thân phận của tôi cao tới đâu thì lại có được gì? Cũng chẳng có cách nào theo đuổi hạnh phúc của mình. Chưa biết chừng, sẽ có một ngày tôi bị ép gả sang Hoàng tộc họ Vũ”.

Dương Chấn lập tức trầm mặc, đối với con cháu của các gia tộc lớn, việc hôn nhân quả thật không thể tự làm chủ.

Nhất phận con gái trong các gia tộc lớn này, cuối cùng, hầu hết bọn họ đều sẽ trở thành vật hi sinh để gia tộc tạo mối quan hệ thông gia với nhà khác.

Đúng là anh rất thương cảm với Phùng Giai Di, nhưng nếu muốn anh đứng ra ngăn cản việc hôn nhân này vì cô ta thì lại là chuyện không thể.

Anh trọng tình trọng nghĩa, nhưng sẽ không dùng sự trọng tình trọng nghĩa ấy lên người một kẻ còn chẳng được coi là bạn mình như thế.

“Cô đã biết, quan hệ giữa chúng tôi và Hoàng tộc họ Phùng đã không có khả năng cứu vấn được, vậy cô còn cố gắng ở lại bên cạnh tôi làm gì?”

Nói xong, anh lại thở dài: “Tôi cũng có quen biết người của Hoàng tộc họ Vũ, nếu cô không muốn bị gả cho người của Hoàng tộc họ Vũ thì tôi có thể khiến Hoàng tộc họ Vũ từ chối”.

Phùng Giai Di lại nói như tự giêu: “Dù từ chối Hoàng tộc họ Vũ này thì vấn sẽ có một Hoàng tộc họ Vũ khác thôi”.

Hai ngày sau, Phùng Giai Di chưa rời đi mà vẫn đi theo bên cạnh Dương Chấn, bất kể anh làm khó cho cô ta thế nào, cô ta vẫn lờ đi như không nhận thấy, Dương Chấn bảo làm gì thì cô †a làm cái đó.

Đương nhiên, qua hai ngày này, Dương Chấn vân không ngừng tìm kiếm nhóm người Ngải Lâm, Phùng Giai Di cũng vô cùng nỗ lực giúp đỡ Dương Chấn tìm người thông qua những mối quan hệ của mình, chỉ có điều, trước sau vẫn không có kết quả gì.

Điều này khiến Dương Chấn cực kì lo lắng, theo lí mà nói, ba người bọn Ngải Lâm hẳn là bị Phùng Chí Viễn giấu đi, nhưng Phùng Chí Viễn không thực sự nhốt bọn họ lại, ông ta chỉ muốn giữ bọn họ làm con tin để bắt Mã Siêu thừa nhận thân phận của mình, từ đó dụ Bách Lý Yến ra mặt.

Hơn nữa, Phùng Chí Viễn đã chính miệng nói với Dương Chấn, ba người Ngải Lâm đều rất an toàn, nếu ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cả phương án tự phát nổ thì nhất định sẽ sắp xếp chu đáo để bảo đảm an toàn cho họ.

Chỉ có điều, đã qua hai ngày, anh vẫn không tìm thấy bọn họ, như thể ba người bọn họ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi.