Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2431






Chương 2635:

“Siêu Phàm Lục Cảnh!”

Phùng Hoàng nhìn Dương Chấn với vẻ kinh ngạc.

Mới hồi nấy, Dương Chấn vẫn chỉ là một cao.

thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, hơn nữa còn bị thương nặng, không ngờ anh lại đột phá Siêu Phàm Lục Cảnh trong tình huống gần như vô vọng này.

Hồi ở Siêu Phàm Ngũ Cảnh, Dương Chấn đã phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh, bây giờ anh đã đến Siêu Phàm Lục Cảnh, thực lực của anh sẽ mạnh tới mức nào chứ?

“Chú Viễn!”

Dương Chấn bỗng lên tiếng, khí thế ôn hòa lan ra từ người anh, tựa như ánh nắng trong ngày đông giá rét, chiếu lên người Phùng Chí Viễn.

Phùng Chí Viễn căn răng, nói với Dương Chấn từ xa: “Dương Chấn, đồng ý với tôi, hãy bảo vệ Mã Siêu nhé!”

Dương Chấn nghiêm nghị nói: “Cậu ấy là anh em của cháu, cho dù chú không dặn thì cháu vẫn sẽ chăm sóc cậu ấy thôi. Khó khăn lắm cậu ấy mới nhận chú, chú lại định rời khỏi cậu ấy ngay à?

Chú không thấy làm như thế rất tàn nhân hả?”

“Chú hãy từ bỏ việc tự phát nổ đi, cháu sẽ giúp chú đối phó với Bách Lý Yến! Tuy bây giờ chưa giết được ông ta, nhưng sẽ có ngày, cháu bắt ông ta phải trả món nợ máu này!”

Tuy anh đã đột phá Siêu Phàm Lục Cảnh, nhưng anh cũng không ngông cuồng đến mức nghĩ mình có thể giết nổi cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.

Với thực lực của anh hôm nay, sau khi dốc toàn lực, anh chỉ phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, hay Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ là cùng.

Đừng nói là cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh nhiều năm, cho dù chỉ là cao thủ mới đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh, anh cũng không giết nổi.

Thực lực càng mạnh thì anh càng cảm nhận rõ sự đáng sợ của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.

Trong mắt Dương Chấn tràn ngập vẻ cầu khẩn: “Chú Viễn, từ bỏ đi!”

Anh không muốn người anh em của mình vừa chấp nhận bố thì ông ta đã phải chết.

Mã Siêu nhìn Phùng Chí Viễn bằng đôi mắt đỏ hoe, run rẩy nói: “Bố, con xin bố, bố hãy từ bỏ việc tự nổ đi mài”

Trong mắt Phùng Chí Viễn tràn ngập vẻ kiên định, ông ta chăm chú nhìn Mã Siêu, cắn răng: “Con trai, bố có lỗi với con! Nhưng nếu bố không làm thế này, ông ta sẽ giết con mất!”

Ông ta nói rồi nghiến răng nghiến lợi: “Bách Lý Yến, tôi sẽ giết ông!”

“Aaa..

Ông ta ngửa mặt hét lên, giọng nói khiến đất trời rung chuyển.

“Rầm rầm rầm!”

Mặt đất xung quanh ông ta lập tức nứt toác, bụi bay mù mịt.

Cơ thể ông ta cũng đã lớn hơn một nửa, máu me be bét.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, mưa máu bay đầy trời, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.

Cơ thể Phùng Chí Viễn biến mất, còn quần áo Bách Lý Yến thì rách tả tơi, người lão ta cũng chăng chịt vết thương, hơi thở yếu ớt vô cùng.