Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2392






Chương 2596:

Sắc mặt của Phùng Giai Di lập tức tái mét, nghiêm nghị nói: “Không ra được rồi. Tôi đã nhìn thấy kiểu cửa này. Nó được làm bằng vật liệu đặc biệt công nghệ cao, có thể chống lại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh”.

Sắc mặt Dương Chấn hết sức khó coi, anh không ngờ lúc đi xuống dễ dàng, mà khi đi lên lại khó như vậy.

Dương Chấn gằn giọng hỏi: “Thật sự có thể chống lại Siêu Phàm Cửu Cảnh sao?”

Phùng Giai Di gật đầu: “Vừa nãy tôi đã dùng thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh của mình đánh vào cánh cửa này nhưng không hề có tác dụng. Tôi có cảm giác cánh cửa này hình như có thể hấp thu lực công kích”.

Dương Chấn không lên tiếng, khí thế võ thuật trên người anh đột nhiên tăng vọt.

Phùng Giai Di lui về phía sau mấy bước, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô ta vẫn luôn nghĩ Dương Chấn chỉ là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh như mình. Nhưng bây giờ cô ta mới phát hiện luồng khí thế mạnh mẽ không gì sánh kịp toát ra từ trên người Dương Chấn.

Mà cảm giác này chỉ xuất hiện khi cô ta đối diện với bố mình.

“Oành oành oành!”

Ngay khi Phùng Giai Di còn đang bàng hoàng, thì một loạt đòn tấn công kinh hoàng ập xuống, cánh cửa hợp kim phát ra hàng loạt tiếng kêu vang dội.

Nhưng dù Dương Chấn có bộc phát tất cả sức lực công kích thì cánh cửa bằng hợp kim kia cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Giống như Phùng Giai Di đã nói lúc nãy, cánh cửa lớn này hình như có thể hấp thu lực công kích.

Nương theo mỗi đòn công kích của Dương Chấn, cánh cửa lớn bằng hợp kim này dường như cũng biến dạng, nhưng tiếp đó lại khôi phục trạng thái ban đầu. Trong lúc khôi phục lại trạng thái bình thường còn có một lực đàn hồi khủng khiếp.

Dương Chấn đánh ra mười mấy đòn công kích, rốt cục dừng lại, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Công kích càng mạnh, lực đàn hồi của cánh cửa hợp kim càng mạnh. Cứ sau mỗi đòn tấn công, cánh cửa hợp kim này sẽ bật ngược lại năm mươi phần trăm sức mạnh”.

Phùng Giai Di vừa khôi phục bình tĩnh, sắc mặt lập tức tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra chúng ta bị lừa rồi. Sợ là Phùng Chí Viễn đoán được tôi sẽ dẫn anh tới đây từ trước”.

Dương Chấn cau mày: “Có ý gì?”

Phùng Giai Di hối hận nói: “Nếu nơi này đúng là chỗ bí mật nhất của Phùng Chí Viễn thì tại sao bố tôi lại biết được? Phùng Chí Viện làm việc vô cùng thận trọng, theo tôi biết ông ta chưa bao giờ để lộ nhược điểm”.

“Người như vậy, sao có thể để lộ nơi bí mật nhất của mình? Vì vậy, Phùng Chí Viễn là cố ý tiết lộ nơi này mục đích là dụ anh tới đây”.

Nghe xong Phùng Giai Di phân tích, sắc mặt Dương Chấn tái mét, cả giận nói: “Nói như vậy trừ khi Phùng Chí Viễn thả chúng ta ra, bằng không chúng ta sẽ bị giam mãi ở đây?”

Phùng Giai Di gật đầu: “Trừ khi chúng ta tìm được cách rời khỏi nơi này. Nhưng mà dựa theo tình trạng bây giờ, lối ra duy nhất của mật thất này đã bị bịt kín, khả năng chúng ta rời khỏi nơi này gần như bằng không”.

Dương Chấn lắc đầu: “Không được, nếu trước năm giờ sáng mai chúng ta vẫn không thể rời khỏi nơi này, thì sẽ rắc rối to !

Dương Chấn đã bàn bạc xong với Mã Siêu, trước năm giờ sáng mai nếu không thể cứu được Tiểu Tĩnh An và Phùng Tiểu Uyển thì Mã Siêu chỉ đành thỏa hiệp với Phùng Chí Viễn.

Phùng Giai Di nói với Dương Chấn: “Nhưng mật thất này chỉ có một lối ra vào, nhưng mà bây giờ lại bị cửa hợp kim bịt kín, chúng ta ra ngoài bằng cách nào?”

“Khi chúng ta vào rõ ràng là lóe lên cánh cửa bằng kính nhưng bây giờ khi muốn ra ngoài lại trở thành tấm cửa bằng hợp kim, chứng tỏ tin tức chúng vào mật thất này đã bị tiết lộ”.