Chàng Rể Chiến Thần

Chương 239








Sự cường thế và bá đạo của Lạc Khải làm mọi người sợ ngây người.

Cho dù là Trần Hưng Hải, cũng có chút kinh ngạc, Mục Đông Phong là ai, ông ta biết, Lạc Khải cũng dám uy hiếp trước mặt mọi người.

“Khẩu khí thật lớn, tôi lại muốn xem xem, trong hôm nay, ông làm thế nào để sản nghiệp nhà họ Mục tôi biến mất ở Châu thành?”

Mục Đông Phong giận quá hóa cười, nụ cười trên mặt tàn nhẫn.

Lạc Khải đã hoàn toàn chọc giận ông ta, hôm nay nếu không giết Lạc Khải, Mục Đông Phong ông ta thề không làm người.

“Chị cả, người con rể này của chị, giống như là sợ đến mức một câu cũng không dám nói.”

“Đột nhiên có nhiều nhân vật lớn đến như vậy, ở đâu còn phần cậu ta nói chứ?”

“Tôi thấy hình anh ta vẫn luôn run, nói không chừng bị dọa tè luôn rồi.”

Đám người Chu Ngọc Kiệt và Chu Ngọc Dung, đều xem kịch nói.

“Lần này đại hôn của Tiểu Khải, không nên mời nhà mấy người, bây giờ thì tốt rồi, con rể phế vật của cô đắc tội nhiều nhân vật lớn như vậy, hôn lễ của Tiểu Khải, đều bị hoãn!”

Ông cụ Chu cũng phẫn nộ với Chu Kim Hảo: “Nếu như mà vì chuyện của cậu ta, làm trễ giờ lành hoàng đạo của Tiểu Khải, xem tôi xử lý mấy người thế nào!”

Trước cũng bởi vì Lạc Khải chủ động chào hỏi với Tần Yên, những người xin Chu Kim Hảo đi tìm Tần Yên, nói tốt giúp nhà họ Chu, lúc này đều nhắm mũi dùi vào Chu Kim Hảo.

Trong lòng Chu Kim Hảo tức giận, mới đắc ý một lúc, đã bị Dương Chấn phá hủy.

Bây giờ người nhà mẹ đẻ, chỉ sợ đều hận chết nhà bọn họ rồi.

Ngay lúc người nhà họ đều đang nén giận Dương Chấn, có mấy bóng người vội vàng đến.

Người nào cũng mặc một bộ tây trang hàng hiệu, khí độ bất phàm, vừa nhìn đã thấy là nhân vật lớn.

“Chủ tịch công ty Hải Đức, Hoàng Chung, chào hỏi Mục gia chủ!”

“Chủ tịch Chế tạo Tần Thị Trương Soái, chào hỏi Mục gia chủ!”

“Gia chủ nhà họ Văn Văn Đức Sinh, chào hỏi Mục gia chủ!”



Từng đợt âm thanh ngập tràn kính trọng vang vọng khắp sảnh tiệc.

chapter content



Mục Đông Phong trêu túc nhìn về phía Lạc Khải, mở miệng nói: “Bây giờ, ông còn có quyết đoán như vừa rồi, lặp lại lần nữa không?”

“Cái gì? Cũng dám tuyên bố làm sản nghiệp nhà họ Mục biến mất khỏi Châu thành?”

“Cậu thật sự là chán sống rồi sao?”

“Thật sự cho rằng tập đoàn Đại Hà là tập đoàn đứng đầu Châu thành sao?”

“Có chúng tôi ở đây, ai dám động đến sản nghiệp nhà họ Mục?”

Mấy nhân vật hào môn vừa đến chào hỏi Mục Đông Phong, cả đám đều nổi giận, giận dữ hét lên với Lạc Khải.

Nếu là lúc trước cho dù là cho bọn họ mười lá gan, cũng không dám nói chuyện như vậy với Lạc Khải.

Vừa rồi nhận được thông báo của nhà họ Trần, trước lúc đến đây, bọn họ đã biết nhiệm vụ của mình.

Chính là liên thủ đuổi tập đoàn Đại Hà ra khỏi Châu thành.

Nếu như chỉ có nhà họ Trần, bọn họ vẫn không dám, nhưng mà bây giờ ngay cả Mục Đông Phong cũng ở đây, bọn họ có cái gì mà không dám?

Sắc mặt Lạc Khải bình tĩnh, ánh mắt nhàn đảo qua mấy người: “Mấy người đã muốn nhúng tay vào, vậy thì cùng nhau biến mất khỏi Châu thành đi!”

Ông ta nói biến mất, đương nhiên là gia tộc và tập đoàn của những người này.

“Mẹ nó! Người này không phải điên rồi, mà là ngốc rồi!”

“Đây là các nhân vật đi đầu trong các lĩnh vực lớn, ông ta cũng dám uy hiếp, quả thật là muốn tìm chết!”

“Qua hôm nay, chỉ sợ chính thức biến mất, là tập đoàn Đại Hà!”

Người xung quanh, cả đám đều giống như là đang nhìn tên ngốc mà nhìn Lạc Khải.

chapter content





Tô Thanh Sơn sau khi tự giới thiệu, có thể nói là sức công phá lớn, gây nên sóng to gió lớn!

Mọi người nhà họ Chu, càng kinh ngạc không thôi.

Đặng Dương cũng mở to hai mắt, cha của ông ta nói hôm nay có nhân vật lớn đến, đầu tiên là Trần Hưng Hải, rồi Lạc Khải, sau đó là Mục Đông Phong, bây giờ ngay cả Tô Thanh Sơn cũng đến.

Dù là người nào, đối với Đặng Dương mà nói, đều là nhân vật lớn.

“Cái đồ hỗn láo này, còn không xin lỗi Trần gia chủ, nói rõ mọi chuyện!”

Thấy Tô San vẫn không thể hiện thái độ, Tô Thanh Sơn lập tức nổi giận.

“Con không làm gì sai, vì sao phải xin lỗi?”

Gương mặt Tô San vô cùng quật cường, cắn cặp môi đỏ mọng, nước mắt đảo quanh hốc mắc.

“Bốp!”

Tô Thanh Sơn tát Tô San một cái, phẫn nộ gầm lên: “Mày còn nói là không phải mày, tối hôm qua nếu không phải mày, Anh Tuấn sao có thể trở mặt với người khác?”

“Bây giờ, mày cứ nói với Trần gia chủ, người thanh niên tối hôm qua ở với mày, rốt cuộc là ai? Cũng cung cấp cho Trần gia chủ một chút manh mối, để ông ấy có thể nhanh chóng tra ra hung thủ!”

Lúc này, sự chú ý của mọi người đều dồn vào người phụ nữ này, không ai chú ý đến Dương Chấn.

“Anh rể, thừa dịp không ai để ý, anh nhanh thừa dịp chạy đi!”

Gương mặt Tần Yên lo lắng, nhỏ giọng nói.

Mặc dù cô ta biết Dương Chấn rất lợi hại, nhưng mà bây giờ nhân vật lớn xuất hiện quá nhiều, hơn nữa đều là đến giúp Trần Hưng Hải và Mục Đông Phong.

Nếu quả thật muốn đánh nhau, Dương Chấn nhất định sẽ đứng mũi chịu sào.

“Muốn đi đâu?”

Một giọng nói chói tai đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy Đặng Mỹ Linh đứng một bên, cười lạnh liên tục nói.

Cô ta vừa rồi ở ngay bên cạnh Dương Chấn, nhìn chằm chằm, chính là lo Dương Chấn thừa dịp loạn mà chạy.

Giọng nói của Tần Yên mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn có thể bị cô ta nghe được.

Giọng nói cô ta rất lớn, rõ ràng là cố ý nói cho Trần Hưng Hải nghe.

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía Dương Chấn.

Cho đến lúc này, bọn họ mới ý thức được, tất cả mọi thứ xảy ra bây giờ cũng là vì người trẻ tuổi này.

“Đặng Mỹ Linh!”

Tần Yên lập tức đứng lên, gương mặt ngập tràn lửa giận, đưa tay đánh một bạt tai.

“Bốp!”

Một tiếng bạt tai thanh thúy vang vọng cả sảnh tiệc.

“Tiện nhân, cô lại dám đánh tôi?”

Đặng Mỹ Linh nổi giận gầm lên một tiếng, nhào về phía Tần Yên.

“Bốp!”

Tay của cô ta vừa giơ lên, còn chưa vung xuống, trên mặt mình lại có một dấu tay.

“Bốp!”

Trong sự kinh hãi của tất cả mọi người, thân hình của Đặng Mỹ Linh bay ra xa mấy trăm mét, nặng nề ngã xuống đất.

Xung quanh yên tĩnh!

Chỉ thấy Dương Chấn đang đứng trước mặt Tần Yên, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Người phụ nữ này, đã sớm nên đánh rồi!”