Chàng Rể Chiến Thần

Chương 236








Trần Hưng Hải xuất hiện quá mức bá đạo, trực tiếp đâm xe vào sảnh tiệc, mà nay làm tất cả sợ ngây người.

Người nhà Chu Gia người nào cũng ngập tràn hoảng sợ, bọn họ là lần đầu tiên gặp Trần Hưng Hải, vừa rồi cũng là từ trong miệng khách khứa xung quanh mới biết được, là gia chủ nhà họ Trần tự mình đến ra mặt.

Dương Chấn tối hôm qua mới gặp Trần Hưng Hải, đương nhiên nhận ra ông ta, hơn nữa vừa rồi Lạc Khải đã nói với anh, nhà họ Trần sẽ đến báo thù, cho nên anh cũng không chút bất ngờ.

“Trần, Trần gia chủ, ngài, ngài sao lại đến đây?”

Lúc này Đặng Dương lập tức vội vàng bước lên, giọng nói cũng có chút run rẩy.

“Cút!”

Một người vệ sĩ bên cạnh Trần Hưng Hải, tát một cái lên mặt Đặng Dương.

Miệng Đặng Dương đều là máu tươi, lui về một bên.

chapter content



Rất nhiều người cũng quăng cho Đặng Dương ánh mắt thương cảm.

“Dương Chấn đâu? Cút ra đây cho ta!”

Trần Hưng Hải đi đến trung tâm sảnh tiệc, một người vệ sĩ kéo ghế đến.

Nghe thấy lời nói của Trần Hưng Hải, mọi người mới biết, ông ta là vì Dương Chấn mà đến.

Trong lòng Đặng Dương càng vô cùng uất ức, sớm biết là đến tìm Dương Chấn, ông ta cũng không ra mặt rồi.

“Ông xã!”

Gương mặt Tần Nhã căng thẳng, hai tay nắm chặt góc áo Dương Chấn.

Dương Chấn mỉm cười: “Đừng quên hôm qua tôi đã nói nếu như nhà họ Trần thật sự muốn làm lớn chuyện lên, qua ngày hôm nay, Châu thành sẽ không còn nhà họ Trần nữa!”

Trong sảnh tiệc yên tĩnh, âm thanh vô cùng bá đạo của Dương Chấn, truyền rõ vào trong tai mỗi người.

Nhất thời, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Dương Chấn.

chapter content



“Điều này sao có thể? Trần Hưng Hải chính là gia chủ nhà họ Trần!”

“Nếu như không phải, sao anh ta vẫn dám nói như thế trước mặt Trần Hưng Hải?”



Gương mặt mọi người đều khiếp sợ, lời nói của Dương Chấn, tiết lộ một tin tức kinh thiên.

Nếu như không phải đã điều tra kỹ lưỡng Dương Chấn, chỉ với biểu hiện bình tĩnh tự nhiên ra ngoài bây giờ của Dương Chấn, Trần Hưng Hải cũng không dám khinh xuất mà đối phó với anh.

“Tên nhóc, đừng nói với tôi mấy lời vô dụng như vậy, tôi hỏi cậu, cháu của tôi Trần Anh Tuấn chết đi, có phải có liên quan đến cậu không?”

Hai mắt Trần Hưng Hải đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, hận không thể tự mình động thủ giết anh.

“Trần gia chủ, tôi khuyên ông tốt nhất không nên nói lung tung!”

Lạc Khải lúc này đứng dậy, vẻ mặt trầm ngâm nói.

Vừa rồi Trần Hừng Hải đã phát hiện Lạc Khải, mặc dù nghi ngờ sao anh ta lại ở bên cạnh Dương Chấn, nhưng hôm nay ông ta đến đây, chính là vì đối phó với Dương Chấn, đương nhiên cũng sẽ không để ý đến Lạc Khải.

Lúc này Lạc Khải đứng ra, ngược lại ngoài dự liệu của ông, sâu trong đôi mắt Trần Hưng Hải nổi lửa giận, cắn răng nói: “Lạc tổng, đây là muốn nhúng tay và chuyện nhà họ Trần chúng tôi?”

“Chuyện của Ngài Dương, chính là chuyện của Lạc Khải tôi, nếu như ông muốn động đến Ngài Dương, vậy tốt nhất nên suy xét cho kỹ!” Lạc Khải lạnh lùng nói.

“Ông chẳng qua chỉ là tổng giám đốc tập đoàn Đại Hà, thật sự xem mình là chủ tịch sao? Uy hiếp tôi, ông có tư cách sao?”

Trần Hưng Hải vỗ mạnh lên bàn một cái, đứng lên.

“Cho dù tôi là ai, chủ tịch đã cho tôi toàn quyền phụ trách tập đoàn Đại Hà, vậy thì mọi thứ ở Châu thành, đều là tôi quyết định! Chỉ cần ông dám động vào Ngài Dương, tôi dám làm cho kinh tế nhà họ Trần sụp đổ!”

Lạc Khải bình tĩnh nói: “Nhà họ Trần tốt nhất đừng đến khiêu khích tôi, ông hẳn là cũng biết, với năng lực của tập đoàn Đại Hà, đạp đổ kinh tế nhà họ Trần, không khó!”

Đồng tử Trần Hưng Hải co lại, ông ta thật sự không ngờ Lạc Khải sẽ giúp Dương Chấn, càng không ngờ, Lạc Khải dám lấy tập đoàn Đại Hà ra uy hiếp mình.

Mọi người xung quanh đều ngây ngốc, đây chính là thần tiên đánh nhau trong truyền thuyết sao?”

Một người là gia chủ gia tộc đứng đầu Châu thành, một người là người phụ trách tập đoàn đứng đầu Châu thành.

Luận lý lịch, có lẽ Lạc Khải kém hơn Trần Hưng Hải, nhưng luận tài lực, nhà họ Trần là thua tập đoàn Đại Hà.

Nếu như hai thế lực lớn này trở mắt, chỉ có thể là lưỡng bại câu thương.

“Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt ông cụ Chu ngây ngốc nói.

Đây vốn là ngài đại hỉ của nhà họ Chu ông ra, vì sao lại dẫn đến hai thế lực này?

Xem ra, hai thế lực lớn này, dường như là vì Dương Chấn, mà đối lập với nhau.

Lúc này, hôn lễ cũng sắp bắt đầu rồi, nhìn không khí hiện tại, nơi nào có sự náo nhiệt mà hôn lễ nên có.

Tất cả mọi người nhà họ Chu đều run sợ.

Đặng Mỹ Linh đứng một bên lúc này trong lòng vô cùng bối rối, trong ánh mắt ngập tràn dằn vặt.

“Thật sự xem nhà họ Trần là một quả hồng mềm sao?”

Trần Hưng Hải tức giận, cả giận nói: “Hôm nay tôi muốn đưa cậu ta đi, tôi muốn nhìn xem, chỉ với Lạc Khải ông, có thể ngăn được sao?”

Âm thanh vừa dứt, Trần Hưng Hải vung tay lên: “Mang tên nhóc kia đi cho ta.”

“Nếu Trần gia chủ đã không nghe, vậy thì cũng đừng trách tôi!”

Gương mặt Lạc Khải không hề thay đổi, sau đó trước mặt mọi người gọi một cuộc điện thoại: “Ra tay!”

Anh ta chỉ nói hai chữ, lập tức cúp máy.

Dương Chấn giống như là một người không có chuyện gì, gương mặt bình tĩnh ngồi tại chỗ của mình, hứng thú nhìn mọi chuyện diễn ra.

Mặc dù anh không rõ ý hai chữ vừa rồi của Lạc Khải, nhưng cũng có thể hiểu được, Lạc Khải sẽ không làm mình thất vọng.

Hai người vệ sĩ nhà họ Trần lúc này đã đến bên người Dương Chấn, chỉ là còn chưa kịp động thủ, mấy bóng người cao lớn đột nhiên bước ra, chắn trước mặt Dương Chấn, nhìn chằm chằm vào vệ sĩ nhà họ Trần.

Ánh mắt Trần Hưng Hải nghiêm lại, ông ta không ngờ, Lạc Khải vì Dương Chấn lại thật sự muốn không chết không dừng với mình.

Sảnh tiệc vốn náo nhiệt, giờ đây ngập tràn không khí nghiêm trọng.

Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại di động thanh thúy vang lên.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Hưng hải, chỉ thấy ông lấy điện thoại ra, nhận cuộc gọi.

Rất nhanh, trên gương mặt ông ta thay đổi nghiêm trọng, gương mặt ngập tràn tức giận nói: “Cậu nói cái gì?”