Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2315






Chương 2517:

Dương Chấn lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không giúp gì được các ông đâu!”

Dù anh còn sức chiến đấu trận nữa thì cũng không thể dốc sức đối phó với Thượng Quan Phó giúp bọn họ, bởi vì anh biết rõ, lấy trạng thái hiện tại của anh mà đối đầu với Thượng Quan Phó thì hoàn toàn không có hi vọng sống sót.

Ngược lại, nếu những cao thủ Siêu Phàm Cảnh này có thể bám chân Thượng Quan Phó một thời gian, đợi Lý Trọng tới, chưa biết chừng lại có thể được xem một trận chiến long trời lở đất.

Đợi khi Thượng Quan Phó và Lý Trọng đều bị tổn thất nặng trong trận chiến, anh sử dụng viên thuốc kia lấy lại thực lực thì toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan này còn ai có thể cản được bước chân anh?

“Ranh con, mày đừng có không biết điều, bọn tao cho mày cơ hội giúp chúng tao cũng là để cứu mày rồi, bằng không, bọn tao mà chết thì Thượng Quan Phó cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.

Thấy Dương Chấn từ chối, “anh tư” của đám cao thủ nhà họ Lý kia bèn tức giận nói.

Dương Chấn cười nhạt: “Chưa bàn đến chuyện dù tôi có giúp các ông thì liệu có giết nổi Thượng Quan Phó hay không, dù có giết được thì sau đó thế nào? Lý Trọng có thể để tôi sống sao?”

“Mày chán sống rồi à!”

Đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý đều nổi giận.

Nhưng bọn họ cũng hiểu, những điều Dương Chấn nói đều là sự thật. Dẫu sao Dương Chấn cũng đã giết chết ba người anh em của họ, dù Lý Trọng có đồng ý bỏ qua cho Dương Chấn thì bọn họ cũng sẽ không thể bỏ qua.

Thượng Quan Phó lại có vẻ hoàn toàn không lo đến chuyện các cao thủ nhà họ Lý liên hợp lại đối phó với lão ta, thậm chí thái độ còn có vẻ châm chọc.

Dương Chấn vội nhìn sang phía Thượng Quan Phó, lớn tiếng nói: “Tiền bối, tuy tôi đã từng gài bẫy Hoàng tộc họ Thượng Quan nhưng thực ra cũng chưa tạo thành tổn thất gì cho Hoàng tộc, tôi cầu xin tiền bối tha cho tôi lần này, đợi khi võ thuật của tôi khôi phục lại, Hoàng tộc họ Thượng Quan chính là người bạn tốt nhất của tôi”.

Thượng Quan Phó nhìn Dương Chấn, thoáng vẻ cười cợt, lão ta nói: “Vậy phải xem xem thái độ của cậu thế nào, nếu bây giờ cậu giết hết đám người kia đi thì tôi có thể nghĩ tới chuyện cho cậu một cơ hội”.

Dương Chấn cười khổ: “Tiền bối, thực lực của ngài cao như thế, hẳn đã nhận ra, hiện giờ tôi không còn sức lực gì nữa, dù tôi có muốn giết bọn họ thay ngài cũng làm không nổi! Hơn nữa, nếu tiền bối sợ tôi phản bội, hợp tác với nhà họ Lý thì thực sự không cần thiết đâu, dẫu sao tôi cũng đã tự tay giết chết ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh của họ rồi”.

“Người nhà họ Lý hiện chỉ hận đến nỗi muốn xé xác tôi thành trăm mảnh, sao tôi có thể hợp tác với họ? Xin tiền bối cho tôi một cơ hội đi”.

Nghe Dương Chấn nói thế, cả đám cao thủ nhà họ Lý đều đã giận điên lên.

Tên “anh tư” của đám cao thủ phẫn nộ quát lớn: “Dương Chấn, mày muốn chết đúng không, đợi ông tổ nhà chúng tao tới, chúng tao chắc chắn sẽ bắt mày phải trả một cái giá đắt”.

Dương Chấn cười nhạt, nói: “Các ông thực sự cho rằng, chỉ bằng Lý Trọng là có thể giết được Thượng Quan tiền bối hay sao? Nếu các ông không xuất hiện thì Thượng Quan tiền bối còn có thể tha cho nhà họ Lý một đường sống, nhưng hôm nay, các ông đều ra mặt rồi, chẳng lẽ Thượng Quan tiền bối còn có thể mắt nhắm mắt mở để nhà họ Lý tác oai tác quái trên đầu Hoàng tộc họ Thượng Quan chắc?”

Thượng Quan Phó hơi nheo mắt lại, dĩ nhiên lão ta hiểu được ẩn ý của Dương Chấn.

Hiển nhiên, Dương Chấn làm thế là để khoe khoang, thể hiện sự khôn lỏi của mình với lão ta, mong nhờ việc này được lão ta xem trọng mà tha chết cho.

Có điều, Dương Chấn thực sự nghĩ như vậy sao?

“Các anh em, anh cả cũng đã chết rồi, dù chúng ta có dốc toàn lực cũng không thể đấu được với lão chó già họ Thượng Quan kia”.

Tên “anh tư” của nhà họ Lý chợt quay sang nhìn các cao thủ khác, kích động nói thẳng.