Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2311






Chương 2513:

Ban đầu anh còn đang tính cưỡng chế bản thân giết thêm một kẻ rồi sẽ sử dụng viên thuốc của Phùng Tiểu Uyển, đẩy nhanh tốc độ giết sạch đám người này, sau đó lợi dụng lúc bản thân còn đang ở trạng thái đỉnh cao, nhanh chóng rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan.

Nhưng hiện tại xem ra, muốn rời khỏi đây chỉ sợ quá khó, có thể nói anh gần như không còn bất cứ hi vọng nào.

Ngoài Lý Trọng ra còn có một lão già Thượng Quan Phó, hai người này đều là cao thủ siêu đẳng, bất kì một ai trong hai người đều có thể nhẹ nhàng giết chết Dương Chấn khi anh đang trong trạng thái này.

“Mọi người nghe tôi nói đây, không nên ham chiến, từng người một tấn công cậu ta, sau đó liền nhanh chóng lui lại ngay, người thứ nhất xông lên, người thứ hai áp sát ngay lập tức”.

Tên cao thủ đứng đầu bỗng lớn tiếng hô, như thể hoàn toàn không sợ Dương Chấn biết được chiến thuật của mình sẽ nghĩ cách phá giải.

Dương Chấn nghe đối phương nói thế, lập tức hiểu ngay, lần này, mình thực sự không thể chống chịu nổi nữa rồi. Bảy cao thủ Siêu Phàm Cảnh đánh luân phiên, dù anh có thể lại giết một gã trong nháy mắt thì cũng không kịp giết chết kẻ thứ hai.

Chiến thuật này thậm chí còn không cần đến bảy cao thủ, chỉ cần hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh luân phiên ra trận là có thể nhẹ nhàng giết chết Dương Chấn.

Dương Chấn siết chặt chiếc bình sứ nhỏ trong tay, trong bình này chính là viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển đưa cho anh.

Đồng thời, lòng anh cũng rất băn khoăn về một chuyện, vì sao đến lúc này Lý Trọng vẫn chưa xuất hiện?

Chỉ cần Lý Trọng tới, anh sẽ không hề do dự, lập tức nuốt viên thuốc kia, sau đó cố gắng giết chết Lý Trọng, tìm cơ hội chạy thoát khỏi Hoàng thành Thượng Quan, đương nhiên, nếu có cơ hội, anh không ngại giết luôn cả Thượng Quan Phó.

Đối với anh, cao thủ Siêu Phàm Cảnh là những kẻ rất nguy hiểm, có khả năng đe dọa đến tính mạng của mình, nhất là Thượng Quan Phó và Lý Trọng, chỉ cần có thể giết chết hai người này, sau đó tìm nơi lẩn trốn, mất dăm ba ngày khôi phục, chưa biết chừng còn có thể lấy lại được trạng thái hiện tại.

Chỉ cần không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh đe dọa, trạng thái hiện tại của Dương Chấn hoàn toàn đủ để đối phó với những người khác.

“Giết!”

Ngay lúc anh còn đang sốt ruột lo nghĩ vì sao Lý Trọng không chịu xuất hiện, bảy tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia đã lao về phía anh.

Bảy người này tấn công theo phương thức bao vây, liên tục xáp lại, cự li lại không giống nhau, từ gần đến xa.

Đáy mắt Dương Chấn lóe lên một tia sáng lạnh, nhưng vẫn không sử dụng viên thuốc kia mà chỉ đứng đó, chờ bảy tên cao thủ tấn công.

Nháy mắt, tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh thứ nhất đã đánh một đòn về phía Dương Chấn.

Dương Chấn đã chuẩn bị sẵn sàng, giây lát chém ra một quyền.

“Uỳnh!”

Một tiếng động lớn vang lên, tên cao thủ đầu tiên tấn công Dương Chấn còn chưa kịp chạm tới người anh, khoang ngực đã bị trúng một đòn cực nặng, bay vèo ra sau như diều đứt dây, người còn chưa chạm đất, hồn đã lìa khỏi xác.

“Uỳnh!”

“Uỳnh!”



Ngay tại thời điểm Dương Chấn ra tay giết một gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh, trên người anh đã liên tiếp trúng mấy đòn nặng, đòn tấn công của sáu tên còn lại đều rơi trúng người anh.

“Phụt!”