Chương 2507:
Chẳng mấy chốc, người của Hoàng tộc họ Thượng Quan đều đã rời đi hết, chỉ còn lại đám người nhà họ Lý.
“Bố, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lý Giang Hùng lo âu hỏi.
Đáy mắt Lý Trọng thoáng lóe lên một ý muốn giết người mãnh liệt, lão ta lạnh lùng nói: “Lập tức đi thông báo, lùng bắt Dương Chấn khắp thành, không cần biết sống hay chết! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Vâng, con sẽ đi làm ngay!”
Lý Giang Hùng thất kinh, vội vã đi bố trí người làm việc.
Lý Trọng lại bí mật triệu tập tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh, lạnh giọng nói: “Dương Chấn nhất định phỉa chết! Giờ các vị hãy lần vào đội ngũ cao thủ của nhà họ Lý, cùng đi tìm Dương Chấn đi!
“Vâng!”
Tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh lập tức đi ngay.
Bên phía Hoàng tộc họ Thượng Quan, Thượng Quan Hoàng rời khỏi nhà họ Lý bèn ra lệnh: “Huy động tất cả các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc lùng bắt Dương Chấn trong toàn thành!”
“Vâng!”
Nhất thời, toàn bộ các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng thành Thượng Quan đều gia nhập cuộc đua lùng bắt Dương Chấn.
Lúc này, Thượng Quan Nhu cũng rất nóng ruột, cô ta lo lắng cho Dương Chấn vô cùng.
Cô ta muốn liên lạc với Dương Chấn nhưng không cách nào làm được. Ngay cả chính cô ta cũng không nhận ra, khi biết Dương Chấn quyết định chạy thoát khỏi Hoàng thành, cô ta không hận Dương Chấn mà lại lo lắng cho anh, không biết liệu anh có thể thuận lợi rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan này hay chăng.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan đều đã bị phong tỏa.
Sân bay và trạm tàu hỏa cùng với tất cả các trạm kiểm tra của toàn thành đều bị phong tỏa toàn bộ, tất cả mọi cao thủ trong Hoàng thành đều gia nhập công cuộc tìm kiếm Dương Chấn.
Những người vốn chưa từng nghe nói đến Dương Chấn nay cũng đều đã biết tên biết mặt, ảnh chụp của anh đã được đăng khắp thành.
Trong lúc Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý đang dốc sức truy lùng Dương Chấn khắp thành, Dương Chấn đang ngồi trên một chiếc xe thuê, phóng về phía con đường rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan.
Từ sau khi rời khỏi nhà họ Lý, đây đã là chiếc xe thứ năm, anh đổi xe liên tục để tránh né sự truy lùng của Hoàng tộc họ Thượng Quan và người nhà họ Lý.
Anh biết, chuyện mình chạy trốn sẽ nhanh chóng bị phát hiện, nhưng anh không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh đến thế.
Dựa theo kế hoạch của anh, ít nhất phải đến khi anh sắp rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan thì mới có người phát hiện, nhưng nào ngờ, anh mới rời khỏi nhà họ Lý chưa đến một giờ đồng hồ đã có người nhận ra sự khác thường.
Bây giờ là mười giờ tối, trên đường chỗ nào cũng có người kiểm tra khách đi lại.
Ngay khi Dương Chấn đang suy tính làm thế nào mới có thể thuận lợi rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, chiếc xe trước mặt bỗng dừng lại, Dương Chấn vội vã đạp phanh, bấy giờ mới phát hiện, đoạn đường trước mặt đã bị chặn, cách anh chừng ba trăm mét có một trạm kiểm tra đang tiến hành rà soát từng xe qua lại.
Dương Chấn nhíu mày: “Xem ra, muốn rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan này thì không thể dùng xe hơi được rồi”.
Dứt lời, anh xuống xe, bỏ lại xe ở đó, quay đầu bước đi.
Hiện giờ còn tối thiểu một giờ đồng hồ mới có thể rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, nếu anh bị kiểm tra, nhất định sẽ tra được thân phận, ở đây chờ bị tra ra còn chẳng bằng tranh thủ thời gian rời đi trước.
“Mẹ kiếp, rốt cuộc có chuyện gì mà phải phong tỏa toàn thành thế này?”
“Cái gã Dương Chấn kia rốt cuộc là ai mà khiến cho Hoàng tộc họ Thượng Quan phong tỏa cả Hoàng thành để tìm hắn?”