Chàng Rể Chiến Thần

Chương 230




Rất nhanh, một tin tức đã truyền khắp toàn bộ Châu Thành, đồng thời cũng làm vô số người chấn kinh.

Người xuất sắc đời thứ ba nhà họ Trần – Trần Anh Tuấn, bị một dao cắt cổ, phơi thây hoang dã.

Nhà họ Trần là gia tộc hàng đầu ở Châu Thành, Châu Thành chính là sân nhà của bọn họ, nhưng lại ở đây, lại có người dám giết hại Trần Anh Tuấn, quả thực chính là hung hăng đánh nhà họ Trần một bạt tai.

Nhà họ Trần, bên trong một biệt thự xa hoa.

Thi thể của Trần Anh Tuấn đang đặt dưới đất, toàn thân anh ta đều là máu tươi, trên cổ là một vết đao nhìn thấy mà giật mình.

Mặc dù người đã chết, thế nhưng trên mặt của anh ta vẫn nồng đậm sự sợ hãi, hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.

Có thể nghĩ, trước khi chết anh ta tuyệt vọng đến thế nào.

Dòng họ nhà họ Trần, đều ở đây.

Trần Hưng Hải ngồi ở vị trí đầu, vẻ mặt âm trầm tới cực điểm.

Mà bên tay trái cạnh vị trí đầu tiên của ông ta, có một người trung niên ngồi, lúc này mặt mũi ông ta cũng tràn đầy bi thương.

Ông ta là Trần Hạo, Trần Anh Tuấn bị sát hại, chính là con của ông ta.

Trần Anh Hào cũng ở bên cạnh ông ta, nhìn em trai mình bị một dao cắt cổ, mặt mũi anh ta cũng tràn đầy vẻ sợ hãi.

“Đến cùng là ai, cũng dám giết cháu của Trần Hưng Hải tôi, tôi phải chém nó thành muôn mảnh!”

Hai mắt Trần Hưng Hải đỏ bừng giận dữ hét.

Đêm nay xảy ra hai chuyện, chuyện thứ nhất là Trần Anh Hào đắc tội Mục Đông Phong, ông ta tự mình đến tiệm cơm tìm Mục Đông Phong, vì cứu Trần Anh Hào, nhà họ Trần đã bỏ ra cái giá rất lớn.

Nhưng kết quả, ông ta vừa bàn xong hiệp ước bình đẳng với Mục Đông Phong, Trần Anh Hào lại bị một người thanh niên ép buộc quỳ xuống xin lỗi.

Chuyện thứ hai, chính là Trần Anh Tuấn chết.

Qua nhiều năm như vậy, nhà họ Trần cùng nhà họ Viên cùng nhau nắm giữ tất cả ở Châu Thành, còn chưa bao giờ có thời điểm ngột ngạt thế này.

Chỉ một buổi tối, liền có nhiều chuyện lớn cùng xảy ra như thế.

“Cha, chuyện này nhất định phải tra rõ ràng, mặc kệ là ai, dám giết Anh Tuấn, đó chính là tử địch của nhà họ Trần!”

Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đều là nước mắt.

“Điều đó là đương nhiên!”

Trần Hưng Hải vô cùng lạnh lùng nói.

Đúng lúc này, một bóng dáng trung niên, vội vàng xông vào biệt thự.

“Gia chủ, trên cơ bản đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, tất cả mũi dùi đều chỉ vào một người trẻ tuổi tên Dương Chấn, nhưng không có tìm được chứng cứ trực tiếp.”

Người trung niên mở miệng nói ra.

“Ông nói, liên quan với ai chứ?”

Trần Hưng Hải hơi đứng lên, Trần Anh Hào cũng nghe thấy một cái tên quen thuộc, lập tức toàn thân đều run rẩy.

“Một người trẻ tuổi tên là Dương Chấn, đến từ Giang Châu, là một người ở rể, là do Tô San của nhà họ Tô ở Giang Châu dẫn đến……”

Người trung niên kia nói mọi chuyện đã điều tra ra hoàn chỉnh báo cáo một lần.

Bao gồm chuyện Trần Anh Tuấn tìm người ám sát Dương Chấn, cũng điều tra rõ ràng.

Chỉ là, tất cả tin tức liên quan tới Dương Chấn, vẫn như cũ là chuyện ở mặt ngoài.

“Rầm!”

Trần Hưng Hải nghe người trung niên báo cáo, bỗng nhiên vỗ một chưởng xuống mặt bàn, hai mắt đỏ ngầu giận dữ quát: “Vậy mà lại là mày! Chỉ là một đứa ở rể, cũng dám đối nghịch với nhà họ Trần chúng ta, quả thực không biết sống chết!”

Trước đó lúc ở nhà hàng Bắc Viên Xuân gặp được Dương Chấn, bởi vì Mục Đông Phong yếu thế, ông ta cũng không dám tự tiện làm chủ, suy cho cùng con của Mục Đông Phong lại bị Dương Chấn phế bỏ một cánh tay.

Mục Đông Phong không dám ra tay với Dương Chấn, ông ta cũng không dám.

Nhưng bây giờ, Trần Anh Tuấn chết, lại có liên quan với Dương Chấn, chuyện này cho ông ta không nhịn được.

“Mục gia chủ!”

Lúc này Trần Hưng Hải gọi điện thoại đến cho Mục Đông Phong, trầm giọng nói: “Mục gia chủ, chuyện cháu tôi bị giết, ông cũng đã nghe qua rồi chứ?”

Đương nhiên Mục Đông Phong đã nghe qua chuyện này, liền vội vàng hỏi: “Trần gia chủ, tôi đang định liên lạc với ông, hỏi một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

“Mục gia chủ, trước đó tại nhà hàng Bắc Viên Xuân, tên nhóc phế bỏ Mục Chấn kia, không biết ông có điều tra qua chưa?” Trần Hưng Hải hỏi.

Mục Đông Phong sững sờ, vội vàng nói: “Tôi đã sắp xếp người đi điều tra, chỉ là còn không có tin tức.”

“Tôi đã tra ra rõ ràng nội tình của nó rồi, kỳ thật, nó cũng không phải cậu chủ danh gia vọng tộc gì, chỉ là một cái đứa ở rể tương đối biết đánh nhau mà thôi……”

Trần Hưng Hải nói tất cả chuyện liên quan tới Dương Chấn mà tay chân vừa điều tra được nói hết cho Mục Đông Phong.

Từ đầu đến cuối Mục Đông Phong đều không có nói chuyện, mãi đến khi Trần Hưng Hải kể xong, ông ta mới mở miệng hỏi: “Chuyện này, có liên quan gì đến chuyện cháu ông chết?”’

“Mặc dù còn không có chứng cứ, nhưng trước mắt đã điều tra mọi chuyện, cháu của tôi chết, mọi chuyện đều hướng về Dương Chấn.”

Trần Hưng Hải mở miệng nói: “Tôi định ra tay với nó, muốn nói trước với ông một tiếng.”

Mục Đông Phong vội vàng nói: “Chuyện này, tính thêm tôi nữa, dám phế cánh tay của con trai tôi, tôi muốn nó phải chết!”

Vốn dĩ Mục Đông Phong còn định chờ điều tra xong bối cảnh của Dương Chấn sẽ ra tay, nhưng hôm nay cháu của Trần Hưng Hải cũng đã bị giết, chuyện ông ta điều tra, chắc chắn không có vấn đề.

Lúc này Mục Đông Phong đồng ý ra tay, sau khi hai người thương lượng đối sách trong điện thoại một chút, mới cúp điện thoại.

Một bên khác, Dương Chấn cùng Tô San đã về tới khách sạn.

“Dương Chấn, đêm nay, cám ơn anh!”

Đến cửa khách sạn, Tô San một mặt cảm kích nói.

Vốn dĩ cô ta dự định câu dẫn Dương Chấn, có thể đối với Dương Chấn trước mặt cô ta hiểu rõ hoàn toàn không có khả năng thành công.

Nếu như làm hơi quá, ngược lại sẽ gây ra phản cảm cho đối phương.

Một phương diện khác, trong lòng Tô San cũng vô cùng mâu thuẫn, một bên là người bạn tốt nhất của mình, một bên là người mình thích rất vất vả.

Đối với tình cảm giữa cô ta cùng Tần Nhã, cô ta vẫn vô cùng trân quý.

Chỉ là, mỗi lần nhớ tới Dương Chấn, cô ta đều không thể khống chế mà muốn chiếm hữu Dương Chấn.

Dương Chấn mỉm cười: “Đừng khách sáo!”

Dứt lời, anh không có chút nào dừng bước chân, trở về phòng của mình.

Sáng sớm hôm sau, vừa sáng, Dương Chấn liền nhận được điện thoại của Tô San.

“Dương Chấn, Trần Anh Tuấn chết rồi!”

Bên trong giọng nói của Tô San, tràn đầy chấn kinh.

Dương Chấn nhẹ như mây gió nói: “Thật đúng là ác giã ác báo, chết cũng tốt, sau này hôn sự giữa cô và anh ta cũng liền triệt để kết thúc.”

Cảm nhận được bình tĩnh trong lời nói của Dương Chấn, trong lòng Tô San lại gợn sóng.

Mặc dù cô ta cũng còn chưa hiểu lắm, Dương Chấn rốt cuộc là ai, nhưng có thể khẳng định là, Dương Chấn nhất định không đơn giản.

Bỗng nhiên cô ta vô cùng lo lắng, Trần Anh Tuấn chết, có liên quan đến Dương Chấn.

Mặc kệ Dương Chấn mạnh bao nhiêu, nhà họ Trần cũng đều là một phiền toái lớn.

Hơn nữa cho dù Trần Anh Tuấn chế không liên quan đến Dương Chấn, nhưng nhà họ Trần nhất định sẽ gán vào người Dương Chấn.

Nếu như bởi vì chính mình, mà mang đến cho Dương Chấn một nguy cơ lớn, Tô San sẽ day dứt đến chết.

“Được rồi, trước không thèm nghe cô nói nữa, Tiểu Nhã gọi đến rồi, đoán chừng là gọi tôi đi tham gia hôn lễ.” Dương Chấn nói xong cúp điện thoại.

Tô San trong căn phòng cách vách, nội tâm thật lâu không cách nào bình tĩnh.

Rất nhanh, cô ta nhận được điện thoại của Tô Thanh Sơn

Vừa kết nối, Tô Thanh Sơn liền tức giận rít gào lên: “Tô San, con nói cho cha, Trần Anh Tuấn chết cuối cùng có liên quan đến con hay không? Hơn nữa người trẻ tuổi hôm qua đi cùng con đến cuối cùng là ai?”