Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2273






Chương 2475:

Nói xong, anh ta chưa kịp đợi vị cha chú nhà họ Lý ngăn cản đã xông thẳng về phía Dương Chấn.

“Thần Cảnh trung kỳ!”

“Không ngờ cậu ta lại đột phá đến Thần Cảnh trung kỳ!”

“Rốt cuộc con cháu của nhà họ Lý đã nhìn thấy hy vọng rồi!”

Lý Bảo Tuấn vừa ra tay rất nhiều cao thủ khác cũng thấy được cảnh giới võ thuật thật sự của anh ta. Người nhà họ Lý lập tức trở nên kích động như điên.

Những người khác của Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng đều nhăn mặt. Nếu Dương Chấn thật sự không đỡ được một đòn này sẽ có hậu quả gì?

Hai tay Thượng Quan Nhu nắm chặt, chuẩn bị ứng cứu bất kỳ lúc nào. Lỡ như cô ta phát hiện Dương Chấn không đánh lại chắc chắn sẽ xông tới hỗ trợ ngay lập tức.

Nhưng Dương Chấn vẫn đứng yên tại chỗ, dường như không hề thấy được sự mạnh mẽ của Lý Bảo Tuấn, trong mắt còn lóe lên sự khinh thường.

“Chết đi cho tôi!”

Lý Bảo Tuấn đã xông tới trước mặt Dương Chấn, vung nắm đấm lên, tập trung toàn bộ sức mạnh của cơ thể vào cú đấm này.

Anh ta tự tin dù là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc có thể dễ dàng đỡ được một đòn này.

Nhưng lúc này Dương Chấn bỗng giơ tay lên trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.

“Oành!”

Một giây tiếp theo, tiếng va chạm chói tai vang lên khắp đại sảnh, khí thế võ thuật dữ dội, giống như một cơn lốc xoáy hoành hành khắp đại sảnh.

Chỉ thấy thấy chiếc ghế sofa bằng gỗ gụ bên cạnh lập tức nổ tung dưới tác động của luồng sức mạnh dữ dội này, còn có dụng cụ bằng thủy tinh trong phòng cũng vỡ tan tành.

“Sao lại thế được?”

Lý Bảo Tuấn mở to mắt nhìn Dương Chấn đang đứng im không nhúc nhích, mà chỉ vươn một cánh tay ra.

Lúc này, nắm đấm của anh ta đã va vào lòng bàn tay của Dương Chấn, chẳng những không hề gây ra vết thương trí mạng với Dương Chấn, thậm chí nó còn chưa đủ gãi ngứa cho Dương Chấn nữa.

“Chỉ có chút sức lực này à?”

Dương Chấn bỗng cười trêu tức, trong mắt lóe lên sát khí.

Cho đến giờ phút này, những người xung quanh đang ngơ ngác mới hoàn hồn trở lại, ai cũng nhìn Dương Chấn bằng vẻ mặt thay đổi.

Mới vừa rồi bởi vì mấy lời nói của Lý Bảo Tuấn mà một số người còn nghi ngờ liệu có phải Dương Chấn bị thương nặng, cảnh giới võ thuật sẽ tuột dốc thê thảm hay không? Nhưng bây giờ xem ra dường như không phải vậy.

Thượng Quan Nhu vẫn còn đang sốt ruột, lúc này cũng lặng lẽ thở hắt ra, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp.

Người của nhà họ Lý lần lượt thay đổi sắc mặt. Vị cha chú nhà họ Lý sợ hãi nói: “Cậu Chấn, xin hãy nương tay!”

Lúc này Lý Bảo Tuấn cũng hoàn hồn, không chút do dự xoay người chuẩn bị chạy trốn. Anh ta biết rất rõ đòn mạnh nhất của mình cũng không thể đả thương được Dương Chấn, vì vậy chỉ cần Dương Chấn tùy tiện ra đòn cũng có thể lấy mạng của anh.

Nhưng Dương Chấn sẽ bỏ qua cho anh ta sao?

Ngay khi Lý Bảo Tuấn vừa quay người, Dương Chấn bất ngờ dùng tay kia tung ra một đòn, đột nhiên đánh về phía Lý Bảo Tuấn.

“Oành!”

Một tiếng vang thật lớn, kèm theo tiếng xương gãy, cơ thể của Lý Bảo Tuấn như thể bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm vào văng ra khỏi cửa sổ.

Người còn chưa tiếp đất đã hoàn toàn tắt thở. Đợi đến khi rơi xuống đất, cơ thể của anh ta mềm oặt giống như không xương, thất khiếu còn đầm đìa máu tươi.