Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2222






Chương 2424:

 

“Cậu Chấn, nghe nói cậu tỉnh, tôi tới thăm đây”.

 

Lý Trọng nở nụ cười, thái độ với Dương Chấn vô cùng cung kính, tựa như vấn giống như trước, không có bất kỳ thay đổi nào.

 

Dương Chấn lạnh nhạt nhìn Lý Trọng, ngay.

 

sau đó nói: “Không phải vừa rồi ông mới phái người tới thăm dò sao?”

 

Lý Trọng hơi sửng sốt, tựa hồ cũng không ngờ Dương Chấn lại nói trực tiếp như vậy, trong lòng bỗng nhiên hơi căng thẳng. Dẫu sao đến bây giờ, lão ta vân chưa biết rốt cuộc Dương Chấn đã mất tu vi hay chưa.

 

Nếu như đã mất, cho dù Dương Chấn không nhăm vào nhà họ Lý, sợ là giấc mộng thay thế Hoàng tộc họ Diệp của nhà họ Lý cũng sẽ tan tành.

 

Sau mấy giây đờ đân ngắn ngủi, Lý Trọng vội vàng phủ nhận: “Tôi không phái người tới thăm dò cậu mài”

 

Dương Chấn cười nhạt: “Thì ra không phải là ông phái tới xem tôi. Tôi đã nói rồi, sao cháu chắt của ông lại dám ngang ngược trước mặt tôi như vậy, nếu như không phải nể mặt ông, tên kia đã đi chầu Diêm Vương rồi”.

 

Nghe Dương Chấn nói vậy, Lý Trọng thâm run rẩy trong lòng. Sao lão ta không nghe ra đây là lời cảnh cáo của Dương Chấn với mình chứ.

 

Lão ta vốn muốn dò xét thử rốt cuộc Dương Chấn đã khôi phục tu vi võ đạo hay chưa, nhưng bây giờ lại không biết nên dò xét thế nào.

 

Từ trên người Dương Chấn, lão ta không cảm nhận được chút khí tức võ đạo nào. Nhưng lão ta cũng biết, mặc dù Dương Chấn không để lão ta biết cảnh giới võ đạo, nhưng thực lực thật sự đã vượt qua lão ta. Chỉ cần Dương Chấn không để lộ ra thực lực, ngay cả lão ta cũng không cảm nhận được thực lực võ đạo của anh.

 

Nhưng lão ta đã phái Lý Bảo Tuấn đi ngắn cản Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm rồi, đợi lát nữa người được mang về, lão ta nên giải thích thế nào đây?

 

Lý Trọng nhất thời rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, muốn ra tay dò xét, lại lo lắng chọc giận Dương Chấn. Nếu như Dương Chấn bị phế rồi thì thôi, nhưng nếu như chưa bị phế thì biết làm sao đây?

 

Dương Chấn bỗng nhiên lên tiếng: “Ông còn có chuyện gì không? Nếu như không có, vậy mời ông đi cho, hôm đó giao đấu với người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, tôi cũng có cảm ngộ nên đúng lúc muốn thử xem có thể đột phá hay không”.

 

Lý Trọng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra có nên ra tay dò xét Dương Chấn hay không, nhưng trong lòng vẫn rất kiêng dè anh. Dương Chấn đã lên tiếng, lão ta không dám ở lại nữa, vội vàng đứng lên nói: “Đã như vậy, vậy tôi không quấy rầy nữa, đợi lát nữa tôi sẽ sắp xếp một người làm tới, nếu như cậu Chấn cần gì thì cứ dặn dò”.

 

“Được!”, Dương Chấn lạnh nhạt nói.

 

Anh đương nhiên biết người làm trong miệng Lý Trọng sợ răng sẽ là một cao thủ đứng đầu, tới để giám thị anh, anh cũng không từ chối, thẳng thắn đồng ý.

 

Mà lúc này trong lòng Lý Trọng đang dậy sóng kinh hoàng, Dương Chấn vừa nói anh mới cảm ngộ lại định thử đột phá, cũng không biết là thật hay giả.

 

Nếu là thật, Dương Chấn có thể tiến tới thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh, cùng cảnh giới với lão ta.

 

Khi Dương Chấn còn ở Siêu Phàm Tam Cảnh đã có thể suýt nữa đánh chết Diệp Lâm có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu anh đột phá đến Siêu Phàm Tứ Cảnh, có phải cho dù gặp lại người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng có thể đánh một trận hay không?

 

Càng nghĩ, Lý Trọng lại càng thêm sợ hãi trong lòng, khoảnh khắc lão ta rời khỏi phòng Dương Chấn, cả người đều ượt rượt mồ hôi lạnh.

 

Lão ta vừa rời đi, chuông điện thoại của Dương Chấn bỗng vang lên. Anh bỗng nhiên có dự cảm xấu, vội vàng nhận máy, liền nghe thấy Phùng Tiểu Uyển vô cùng căng thẳng nói: “Anh Chấn, em nghĩ có người theo dõi em và chị Ngải, em có thể cảm nhận được khí tức võ đạo của đối phương vẫn luôn khóa chặt chúng em”.

 

Phùng Tiểu Uyển có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong, có thể cảm giác được khí tức cao thủ cũng không khó.

 

Nghe Phùng Tiểu Uyển nói vậy, sắc mặt Dương Chấn lập tức trầm xuống, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Cho dù là ai, nếu như đối phương muốn dẫn hai người đi, hai người đừng phản kháng gì cả, anh sẽ đi cứu hai người”.

 

“Nhưng tình hình của Anh Chấn bây giờ…”, Phùng Tiểu Uyển không nói tiếp nữa.