Ý của Mục Chấn rất rõ ràng, chính là để Tần Nhã ở lại với anh ta, Dương Chấn xéo đi.
Vẻ mặt Tần Nhã bối rối, vô thức nắm chặt tay Dương Chấn.
Vừa rồi Mục Chấn ngang ngược, còn có Mục Đông Phong bao che khuyết điểm, cho dù ngay trước trước mặt các gia chủ hào môn ở Châu Thành cũng mặc kệ Mục Chấn động tay đánh gãy tay chân con nối dõi của họ.
Tất cả những chuyện này cô đều tận mắt nhìn thấy, cũng biết đối phương là người của nhà họ Mục ở Thành phố, lại có chỗ dựa là nhà họ Hàn ở Thành phố.
Nếu như thật sự xảy ra va chạm với anh ta thì hậu quả chắc chắn sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Mỹ Linh, tôi là chị họ của cô, cô mau cầu xin họ thả chúng tôi đi!”
Tần Nhã bỗng nhiên nhìn về phía Đặng Mỹ Linh, vẻ mặt cầu khẩn nói.
Hôm nay Đặng Mỹ Linh mời cô đi ăn cơm chính là để đưa cô lên giường Trần Anh Hào, bây giờ Trần Anh Hào chắp tay tặng Tần Nhã cho Mục Chấn, sao cô ta có thể giúp Tần Nhã cầu xin chứ?
“Hiện tại biết tôi là em họ cô rồi? Vừa rồi cô không nói như vậy.”
Đặng Mỹ Linh cười một tiếng đắc ý, nhìn Tần Nhã nói: “Cậu Chấn là cậu cả nhà họ Mục, muốn chơi cô đó là vinh hạnh của cô, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, ở cùng cậu Chấn một đêm, nếu không người chồng vô dụng của cô có thể sống sót rời đi hay không thì không ai dám bảo đảm.”
Người phụ nữ này vì lợi ích của bản thân mình mà làm việc không có một chút giới hạn nào.
Tần Nhã cảm thấy tim mình như vỡ thành nhiều mảnh, đau đến độ không muốn sống nữa.
“Cô Tần, tôi thấy Mỹ Linh nói rất đúng, có thể ở cùng cậu Chấn đó là vinh hạnh của cô, đừng có không biết điều.”
Trần Anh Hào cũng nói với vẻ mặt đùa cợt: “Nếu như đêm nay cô có thế làm cho cậu Chấn hài lòng, thị trường của Tập đoàn Tam Hòa ở Thành phố nói không chừng cũng có thể dễ dàng mở rộng.”
Anh ta có thể sống sót sau tai nạn là đã đủ may mắn rồi, đâu còn dám ngấp nghé Tần Nhã? Chỉ muốn để Tần Nhã ngoan ngoãn đi tiếp Mục Chấn, cứ như vậy Mục Chấn cũng sẽ hài lòng hơn với anh ta.
Vẻ mặt Mục Chấn đầy đắc ý, bệ vệ ngồi trên ghế, vểnh chân lên bắt chéo, híp mắt nhìn chằm chằm vào Tần Nhã.
Phía sau anh ta còn có hai vệ sĩ cường tráng đứng đấy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Chấn, dường như chỉ cần một câu nói của Mục Chấn thì sẽ giết chết Dương Chấn.
“Dương Chấn, cậu Chấn bảo anh cút ra ngoài, còn đứng ở đây làm cái gì?”
Đặng Mỹ Linh bỗng nhiên nhìn về phía Dương Chấn, phẫn nộ quát.
Tần Nhã đang định tiếp tục cầu khẩn thì lại bị Dương Chấn ngăn cản: “Bà xã, không cần cầu xin họ, cũng đừng sợ, chỉ cần nhớ kỹ lời anh nói, phóng tầm mắt ra toàn bộ Cửu Châu, kẻ thù có thể khiến anh để vào mắt vẫn chưa ra đời.”
“Đừng nói là hào môn ở Thành phố, cho dù là Yên Đô Bát Môn, nếu như dám trêu chọc anh, anh sẽ khiến họ bị hủy diệt trong chốc lát!” Vẻ mặt Dương Chấn đằng đằng sát khí, giọng điệu cực kì bá đạo.
Tần Nhã ngẩn ra, cô đã từng thấy sự mạnh mẽ của Dương Chấn, cũng biết rõ Dương Chấn chưa từng nói dối cô.
Nhưng bây giờ lời nói này lại cực kì ngang ngược, vậy mà đến ngay cả Yên Đô Bát Môn cũng không để vào mắt, anh nghiêm túc sao?
Vốn dĩ trong lòng còn có một chút nghi ngờ, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Dương Chấn, tất cả mọi nghi ngờ đều tan thành mây khói, cô tin Dương Chấn không phải kiêu ngạo mà là thật sự có thể làm được như thế.
“Ông xã, em tin tưởng anh, em không sợ!”
Tần Nhã bỗng nhiên chân thành nói.
“Ha ha…”
Bọn Mục Chấn sau khi nghe thấy Dương Chấn nói thì ngớ người ra hồi lâu rồi bỗng nhiên không nhịn được điên cuồng cười ha ha.
“Con mẹ nó, tên nhóc này đang nói cái gì vậy? Ngay cả Yên Đô Bát Môn cũng có thể hủy diệt trong chốc lát? Ha ha, tôi chết cười!”
Mục Chấn giống như là nghe được trò đùa buồn cười biết bao, điên cuồng cười to.
“Cậu Chấn, tôi đã nói rồi, tên nhóc này là thằng ngu, anh ta đến ngay cả nhà họ Trần chúng tôi ở Châu Thành đại diện cho cái gì cũng không hiểu, e rằng Yên Đô Bát Môn là cái gì anh ta cũng không rõ, ha ha…”
Trần Anh Hào cũng cười to nói.
“Cậu Chấn, nói không dối anh, tên nhóc này là người chồng đến ở rể của chị họ tôi, năm năm trước kết hôn cùng chị họ tôi còn chấn động toàn bộ Giang Châu, đi Giang Châu tùy tiện hỏi thăm một chút là biết anh ta là cái thứ gì.”
Đặng Mỹ Linh không che giấu sự châm chọc của mình chút nào, che miệng cười nhạo.
“Câm miệng! Tất cả các người im miệng cho tôi! Không cho phép các người sỉ nhục chồng tôi!”
Tần Nhã nổi giận gầm lên một tiếng, cô thật sự tức giận.
Sự thù hận của cô với Đặng Mỹ Linh cũng lên đến tột cùng, đây là lần đầu tiên cô nảy sinh lòng thù hận sâu sắc như thế với một người.
Nhưng hết lần này tới lần khác, người phụ nữ khiến cô thù hận này lại là em họ của cô.
“Bà xã, không cần để ý tới những kẻ ngu xuẩn này, chúng ta đi!”
Dương Chấn nắm tay Tần Nhã, cất bước đi ra phía cửa.
“Fuck! Đồ ngu xuẩn, dám kiêu ngạo ở địa bàn của Mục Chấn tôi, thật đúng là không biết sống chết!”
Mục Chấn tức giận quát một tiếng, vung tay lên: “Đi, phế bỏ tên này cho tôi!”
Anh ta vừa dứt lời thì hai tên vệ sĩ rối rít xông về phía Dương Chấn.
“Rầm!”
“Rầm!”
Hai tên vệ sĩ kia còn chưa xông tới trước mặt Dương Chấn thì một thân hình màu đen trong nháy mắt lao vào phòng bao.
Ngay sau đó hai tên vệ sĩ vút lên bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống dưới chân Mục Chấn.
“Ai?”
Mục Chấn quá sợ hãi, bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía thân hình màu đen kia.
Đối phương là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ quần áo dạ hành màu đen, trong tay mang theo một con dao găm ánh bạc, sắc mặt cực kì lạnh lẽo.
Ông ta giống như một âm hồn đột ngột xuất hiện.
Vừa xuất hiện đã dùng thực lực mạnh mẽ đánh bay hai tên vệ sĩ, có thể nghĩ thực lực của ông ta mạnh đến mức nào.
Trong chớp mắt khi Trần Anh Hào nhìn rõ người trung niên áo đen kia con ngươi đột nhiên co lại, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Cậu biết ông ta?”
Mục Chấn nhận ra Trần Anh Hào sợ hãi thì không khỏi hỏi.
“Ông ta, ông ta, hẳn là, là Tiền Bưu!”
Giọng nói Trần Anh Hào đang run rẩy, hoảng sợ nói: “Cách đây không lâu, nhà họ Dương, gia tộc hàng đầu của Châu Thành trong một đêm bị hủy diệt, mà ông ta là cao thủ đệ nhất Châu Thành, từng nghe theo mệnh lệnh của nhà họ Dương.”
“Nghe đồn phàm là người mà ông ta ra tay ám sát thì không chết cũng bị thương. Vì sự tồn tại của ông ta, nhà họ Dương vốn chỉ là một gia tộc nhỏ mà chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã nhanh chóng phát triển thành gia tộc hàng đầu của Châu Thành.”
“Ngay cả nhà họ Viên là gia tộc đứng đầu và nhà họ Trần chúng tôi cũng kiêng kị ông ta, nhà họ Dương mới có thể dễ dàng nhanh chóng phát triển như vậy.”
“Cũng có tin đồn rằng nhà họ Dương bị hủy diệt có liên quan đến Tiền Bưu, là người đứng sau ông ta hủy diệt nhà họ Dương!”
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tiền Bưu người thật, trước đây cũng chỉ nhìn thấy ảnh của Tiền Bưu.
Không phải là phản ứng của anh ta quá phóng đại, mà là ở Châu Thành, cái tên Tiền Bưu có thể làm cho tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì số gia chủ hào môn chết ở trong tay ông ta không phải ít.
Nghe Trần Anh Hào giải thích, trong lòng Mục Chấn cũng tràn đầy sợ hãi.
Cho dù anh ta đến từ Thành phố, cũng đã được nghe nói đến cái tên Tiền Bưu này, đã từng có rất nhiều gia chủ hào môn ở Thành phố tự mình mời Tiền Bưu nhưng đều không thành công.
“Anh Chấn, muốn giết chết hay là sống?”
Tiền Bưu bỗng nhiên nhìn về phía Dương Chấn, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Trong mắt ông ta giết một tên Mục Chấn cũng không có gì khó khăn, hơn nữa ông ta tin là cho dù diệt nhà họ Mục thì Dương Chấn cũng có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.
Khi Mục Chấn và Trần Anh Hào nghe thấy Tiền Bưu nói với Dương Chấn như vậy thì giống như bị sét đánh trúng, vẻ mặt đờ đẫn.
Về phần Đặng Mỹ Linh, khi biết thân phận Tiền Bưu thì đã sợ hãi đến nỗi toàn thân xụi lơ, ngã quỵ trên mặt đất.
Lúc này lại nhìn dáng vẻ cung kính của Tiền Bưu với Dương Chấn, trong lòng cô ta càng sụp đổ.
“Anh vừa mới nói muốn phế bỏ tôi?”
Dương Chấn bỗng nhiên nhìn về phía Mục Chấn hỏi.