Chương 2389:
Người ngoài không biết Hoàng tộc họ Diệp mạnh cỡ nào, nhưng cô ta biết rất rõ, dù ngày nay Hoàng tộc họ Diệp đang phải đối mặt với một kẻ địch rất mạnh nhưng đây cũng không phải nơi mà kẻ nào cũng có thể xông vào làm bậy.
Đường Ức Nhu vội vã nhìn về phía Dương Chấn, khuyên nhủ: “Anh mau rời khỏi đây đi, mau tranh thủ lúc Hoàng tộc họ Diệp không rảnh ra tay đối phó với anh mà đi ngay đi!”
“Nó không thể đi được!”
Đường Hải bỗng nhiên lên tiếng, ông ta nhìn về phía Đường Đức Vũ, nói: ‘Bố, tuyệt đối không thể để thằng ranh này chuồn khỏi đây. Vừa rồi anh cả cũng đã nói, thằng ranh này từng có xung đột với Diệp Thiên Minh ở sân bay, hiện giờ Hoàng tộc họ Diệp không rảnh để xử lí nó, nhưng nếu để Hoàng tộc họ Diệp biết chúng ta thả nó chạy mất, nhà họ Đường ta nhất định sẽ gặp phiền toái lớn đấy ạ”.
Đường Chấn vốn có quan hệ mật thiết với Đường Hải, nghe ông ta nói thế bèn lập tức hùa theo: ‘Bố, anh hai nói đúng đấy ạ, nếu thằng này có xích mích với Diệp Thiên Minh, chúng ta không chỉ không thể thả nó đi mà còn phải bắt lấy nó, giao lại cho Diệp Thiên Minh mới được”.
“Ông ơi, đừng làm thế mài! Anh ấy chỉ bị cháu làm liên lụy nên mới có xung đột với Diệp Thiên Minh thôi, xin ông đừng làm khó anh ấy, để anh ấy đi đi, được không ạ?”, Đường Ức Nhu lo lắng cầu xin.
Đường Bác cũng lên tiếng: “Bố, hãy để cậu ta đi đi!”
Đường Đức Vũ không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.
Chứng kiến tình huống này, Dương Chấn bồng thấy hơi buồn cười, thật không ngờ, người nhà họ Đường lại cho rằng anh vì chút mâu thuấn với Diệp Thiên Minh nên mới tranh thủ lúc rối loạn mà lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp.
“Cậu đi đi!”
Đường Đức Vũ trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng.
Lão ta có thể chắc chắn một điều, Lý Trọng chính là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bên cạnh Dương Chấn có một eao thủ Siêu Phàm Cảnh đi theo chứng tỏ địa vị của anh không hề nhỏ.
Dù sau này Hoàng tộc họ Diệp có biết chuyện lão ta thả Dương Chấn đi thì cũng không có vấn đề gì, dấu sao, hôm nay nhà họ Đường cũng đã mang theo tất cả các cao thủ Thần Cảnh tới chỉ viện cho Hoàng tộc họ Diệp.
Trong gia tộc họ Đường, người mạnh nhất chính là lão ta, mà lão ta cũng mới chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, còn xa mới có thể là đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Về tình về lý, bọn họ đều ở tình thế không thích hợp nảy sinh xung đột với Dương Chấn.
“Ông nội tôi đã đồng ý để anh đi rồi, anh đi mau đi!”, Đường Ức Nhu vội vã thúc giục.
Dương Chấn bình thản nhìn Đường Ức Nhu một cái, sau đó nói: “Các người hiểu lầm rồi, hôm nay tôi tới Hoàng tộc họ Diệp không phải vì chút mâu thuần nhỏ với Diệp Thiên Minh trước đây”.
“Qua ngày hôm nay, Hoàng thành Diệp này sẽ không còn Hoàng tộc họ Diệp nữa!”
Dương Chấn nghiêm túc nói, nhà họ Lý dám dốc hết sức đi theo anh, đương nhiên anh sẽ không để bọn họ thất vọng.
Hơn nữa, bên phía anh có tới bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh, anh không tin lực lượng như vậy còn không thể phá đổ một Hoàng tộc họ Diệp.
“Anh điên rồi sao? Anh có biết Hoàng tộc họ Diệp đại diện cho điều gì không? Anh lấy gì để phá hủy Hoàng tộc họ Diệp chứ? Goi như tôi xin anh, anh mau đi đi có được không?”, Đường Ức Nhu lập tức nóng nảy, vội thúc giục anh.
Đường Hải cười nhạo: “Thật đúng là một thăng ranh không biết điều, đứng trong Hoàng phủ họ Diệp mà dám to mồm kêu tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp”.
Đường Chấn cũng cười nói: “Này ranh con, chẳng lẽ mày tưởng mày là Dương Chấn của Yến Đô à? Dương Chấn tuy còn trẻ nhưng ít ra người ta cũng đã có thực lực Siêu Phàm Cảnh, mày thì tính là thứ gì mà dám hùng hồn tuyên bố hủy diệt Hoàng tộc họ Diệp?”
Đường Hải nhìn Đường Đức Vũ, nói: “Bố, thằng ranh này thật quá ngông cuồng, theo ý con thì nên bắt lấy nó, để tránh khi Dương Chấn tới, nó lại tranh thủ thời cơ gây thêm phiền phức cho Hoàng tộc họ Diệp”.