CHương 2357:
Vũ Văn Bân sợ tới mức thét lên. Sau khi la lớn, hai mắt anh ta trợn ngược, ngất đi.
Kẻ thần bí nhìn Vũ Văn Bân lại đưa mắt sang Dương Chấn, trên khuôn mặt âm u bên dưới mũ áo choàng bất chợt xuất hiện một nụ cười đây xảo quyệt.
“Tuy chỉ là một thằng nhát gan nhưng thù hận đối Dương Chấn của kẻ này lại có thể lợi dụng”.
Dứt lời, ông ta vác Vũ Văn Bân đã ngất xỉu lên vai rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
“Có người từng đến!”
Người mặc áo choàng đen vừa đi thì hai anh em họ Tống xuất hiện. Hai người nhìn về phương hướng ông ta vừa rời đi, nói với vẻ mặt trầm trọng.
Họ có thể khẳng định rằng ngay vừa rồi thật sự đã có người ngoài đến, nhưng điều làm hai người hoảng sợ là ngay cả họ cũng không thể cảm giác được khí thế võ đạo của đối phương.
Điều đó chứng tỏ thực lực của kẻ này hơn xa hai người.
Giờ đây, Dương Chấn đang tiến vào giai đoạn quan trọng để thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa, nếu ai có thực lực cao phát hiện thì nhất định sẽ tiêu diệt anh.
Có thể chắc chắn rằng, hễ người nào sở hữu huyết mạch cuồng hóa thì tương lai người đó sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới. Không mấy ai có thể nằm trong hàng ngũ đó, vậy nên mới nói một khi chuyện Dương Chấn mang trên mình huyết mạch cuồng hóa bị phát hiện thì tình cảnh của anh sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Bây giờ khoan suy xét đến mấy chuyện đó đã, trạng thái của cậu Chấn không ổn chút nào, cứ kéo dài thế này thì rất có thể cậu ấy sẽ biến thành kẻ ngốc có sức mạnh đáng sợ, chúng ta phải nghĩ cách đánh thức cậu ấy nhanh nhất có thể”.
Tống Tả nhìn gương mặt thẫn thờ của Dương Chấn, nặng nề nói.
“Được!”
Tống Hữu gật đầu.
Thấy Tống Tả lấy một cái bình sứ tỉnh xảo ra, Tống Hữu lập tức lia mắt về phía lão ta, hỏi: “Anh, anh đã chắc chắn muốn cho Dương Chấn dùng Ngưng Thần Đan rồi chứ?”
Trong mắt Tống Tả đầy sự tiếc nuối. Viên Ngưng Thần Đan này rất quý giá, vì nó mà xưa kia lão ta đã bị đuổi giết rất nhiều năm.
Suốt thời gian qua, Tống Tả đều không chịu uống, nếu uống thì cảnh giới võ thuật của lão ta có thể đã tăng lên được một cảnh giới.
Ban đầu, kế hoạch của Tống Tả là đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh rồi mới uống, khi đó Ngưng Thần Đan mới có thể phát huy tối đa công dụng của nó.
Nhưng lúc này lại phải cho người ngoài sử dụng viên đan dược mà mình phải dùng cả tính mạng để đổi lấy, Tống Tả thật sự không nỡ.
Sau một lúc im lặng, ánh mắt Tống Tả bỗng hiện lên sự quyết tâm. Lão ta gật đầu chắc nịch: “Tình trạng hiện giờ của cậu Chấn rất xấu, kéo dài thời gian thì rất có khả năng sẽ trở nên ngu ngốc”.
“Cậu ấy còn trẻ mà đã có thể đạt được đến trình độ này thật sự rất khó khăn. Một thiên tài võ thuật như thế vì không thể chịu đựng được sức mạnh khi thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa mà biến thành một tên ngốc thì thật là uổng phí”.
“Hơn nữa, so với thù hận, một viên đan dược đáng để chúng ta đánh cược một lần!”
Nghe vậy, Tống Hữu cũng gật đầu: “Như vậy thì không nên chần chừ nữa, mau cho cậu Chấn uống Ngưng Thần Đan thôi!”
“Được!”
Tống Tả gật đầu, tiến lên định đưa Ngưng Thần Đan vào trong miệng của Dương Chấn.
Ngưng Thần Đan có tác dụng rất lớn, không chỉ có thể làm tăng cường thực lực mà còn có thể củng cố tỉnh thần cho cao thủ Siêu Phàm Cảnh một cách vượt trội.
Sở dĩ Dương Chấn rơi vào trạng thái hỗn loạn là vì phải tập trung mọi tỉnh thần vào việc thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa.