Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2109






Chương 2311:

 

Luồng kình khí bộc phát dưới sự va chạm giữa Chu Cái và Diệp Kiến Hoa đã biến mất trong tích tắc.

 

Mà điều khiến Chu Cái kinh ngạc tột độ là Diệp Kiến Hoa đứng yên tại chỗ nhận lấy đòn công kích mà ông ta đã dùng hết sức đánh ra thế nhưng Diệp Kiến Hoa vẫn không hề hấn gì.

 

Không chỉ Chu Gái, tất cả cao thủ của các thế lực đều mặt đầy khiếp sợ.

 

Bình thường cao thủ cùng cảnh giới cơ bản sẽ có thực lực ngang nhau, Chu Gái và Diệp Kiến Hoa đều là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong. Vừa rồi khi Chu Cái bộc phát toàn bộ năng lực, xông về phía Diệp Kiến Hoa, mà trong nháy mắt lúc đòn tấn công của Chu Gái sắp ập xuống, lão ta mới giơ tay lên.

 

Ai cũng biết dưới tình huống Chu Gái bộc phát sức mạnh, nhất định phải mạnh hơn Diệp Kiến Hoa, nhưng đòn tấn công của Chu Cái lại không thể đẩy lùi Diệp Kiến Hoa nửa bước.

 

Riêng điểm này có thể nói rõ, Diệp Kiến Hoa không phải là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bình thường, mà là cao thủ đã giậm chân tại cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong nhiều năm.

 

Nếu không Diệp Kiến Hoa không thể đứng ở đó không nhúc nhích, có thể tiếp được một đòn toàn lực của Chu Cái dễ như trở bàn tay.

 

“Đây chính là vốn liếng để cậu dám phách lối với Hoàng tộc họ Diệp sao?”

 

Diệp Kiến Hoa sắc mặt vô cùng lạnh lùng hỏi.

 

Nói xong lời này, khí thế càng mạnh mẽ hơn lại tản ra từ trên người lão ta.

 

lÙ “Bụp Chu Cái không hề có cơ hội để nói gì, một tay của Diệp Kiến Hoa bỗng ngưng lại một chưởng, tung ra một chiêu nện thẳng vào ngực Chu Gái.

 

Trong lúc mọi ngươi còn khiếp sợ, cơ thể Chu Cái bỗng bay cao ra ngoài như diều đứt dây.

 

Mà trong nháy mắt bị một chưởng của Diệp Kiến Hoa đánh trúng, Chu Cái phun ra một ngụm máu, tu vi võ đạo cả đời mất hết.

 

Sau khi năm trên mặt đất, Chu Cái không còn cả sức lực để đứng dậy.

 

Lúc này, cả hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Diệp Kiến Hoa.

 

Dương Chấn nhíu mày, anh bỗng hiểu suy nghĩ của Hoàng tộc họ Diệp, Diệp Kiến Hoa này vấn dừng lại ở cảnh giới Thần Cảnh, tất nhiên cũng là cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc họ Diệp.

 

Đây mới là trận đầu tiên trong cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, Hoàng tộc họ Diệp đã phái Diệp Kiến Hoa ra sân, hiển nhiên muốn dùng lão †a để làm mọi người e sợ, khiến thế lực khắp nơi tỉnh táo lại, xem thực lực cao thủ đứng đầu của nhà mình mà tránh xa đừng đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp.

 

“Chủ gia tộc!”

 

Từng bóng người xông ra ngoài từ phía nhà họ Chu, bọn họ đỡ Chu Gái từ dưới đất lên. Khi phát hiện võ công một đời của Chu Cái bị phế bỏ, sắc mặt ai cũng vô cùng khó coi.

 

“Hoàng tộc họ Diệp!!!”

 

Người nhà họ Chu đều tức giận nhìn về phía Diệp Kiến Hoa.

 

“Lui lại hết cho tôi!”, Chu Gái cắn răng nói.

 

Ông ta là người mạnh nhất ở nhà họ Chu, ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ của một cao thủ mà Hoàng tộc họ Diệp tùy tiện phái ra, huống chi những người khác của nhà họ Chu.

 

Trước sự tức giận của người nhà họ Chu, Diệp.

 

Kiến Hoa lại khinh thường cười một tiếng: “Đây là cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, không phải ai cũng có tư cách tham dự”.

 

Dứt lời, lão ta đảo mắt khắp hiện trường, lạnh giọng nói: “Tôi tuy chỉ là cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp tới tham gia, nhưng cũng có trách nhiệm dọn sạch chướng ngại cho các cao thủ có thực lực, nếu không một gia tộc tùy tiện phái ra cao thủ cũng có thể tham gia cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, vậy há chẳng phải sẽ lãng phí thời gian của mọi người sao?”

 

“Tôi hi vọng cao thủ tiếp theo muốn tham gia thi đấu tốt nhất nên nghĩ kỹ, cao thủ dưới bán bộ Siêu Phàm Cảnh tốt nhất không nên chịu chết”.