Chàng Rể Chiến Thần

Chương 210




“Đợi lát nữa em sẽ biết!”

Dương Chấn cười đáp.

Tần Nhã quay cửa xe xuống, gió khẽ mơn trớn khuôn mặt cô, thổi vài sợ tóc bay lơ phơ, trong không khí thoảng hương thơm của cây tùng, Tần Nhã tỉ mỉ thưởng thức, dưới ánh nắng mặt trời, cô càng đẹp say lòng người.

Tất cả đều xinh đẹp như thế, Dương Chấn cười dịu dàng, đời này có người đẹp bầu bạn, đã viên mãn.

Nếu không phải Dương Chấn đang lái xe, chắc chắn anh sẽ phát hiện Tần Nhã cũng đang trộm ngắm anh.

Ánh nắng chiếu rọi trên tóc anh, khiến gương mặt tuấn tú càng thêm hấp dẫn, dịu dàng.

Nghĩ đến người đàn ông này luôn có thể kịp thời cứu cô khỏi nguy hiểm, trong lòng Tần Nhã cảm thấy hơi ngọt ngào và hạnh phúc.

Bất giác, Tần Nhã hơi ngẩn ngơ, thiện cảm với Dương Chấn lại tăng thêm một ít.

Phong cảnh bên đường chầm chậm trôi về sau, thành phố vào mùa này ngập tràn hương vị hạnh phúc.

Hai mươi phút sau, một chiếc Audi A8 màu đen chầm chậm dừng tại bãi đỗ, một cặp nnam nữ trẻ tuổi bước xuống xe.

Chính là Dương Chấn và Tần Nhã.

“Khu vui chơi Châu Thành!”

Tần Nhã ngẩng đầu nhìn mấy chữ to to được chạm khắc phía trên cổng khu vui chơi, nói với vẻ kinh ngạc.

Hôm nay là thứ bảy, khu vui chơi rất đông đúc.

Dương Chấn chủ động dắt tay Tần Nhã, Tần Nhã chỉ hơi vùng vẫy tượng trưng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Dương Chấn, mặc anh dắt tay.

“Ở đây có việc mà em muốn làm, không phải vội, anh sẽ lập tức dắt em bay!”

Dương Chấn cười khì: “Em đợi ở đây một lát, anh đi mua vé!”

Không chờ Tần Nhã trả lời, Dương Chấn đã chạy về phía quầy bán vé.

Tần Nhã đứng gần đó, nhìn Dương Chấn xếp hàng sau người thứ mười mấy, khóe môi hơi nhướng lên, mỉm cười vui vẻ, nét mặt dịu dàng.

Mấy cặp tình nhân gần đó nhìn thấy nụ cười của Tần Nhã đều kinh ngạc trước vẻ đẹp tuyệt trần của cô.

Chốc sau, Dương Chấn đã đi đến, vẫy hai tấm vé trong tay với Tần Nhã, dắt tay cô đi vào khu vui chơi: “Đi, anh đây dắt em đi bay!”

Mãi đến khi Dương Chấn dẫn Tần Nhã lên đài nhảy bungee, cô mới biết, “bay” mà Dương Chấn nói nghĩa là gì.

“Anh muốn nhảy bungee?”

Tần Nhã tròn mắt hỏi.

Dương Chấn cười, lắc đầu: “Không phải anh, mà là chúng ta!”

“Hả…”

Một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên ở chỗ đài bungee, kéo dài không dứt.

Chỉ thấy một bóng người từ trên trời đáp xuống, thả rơi tự do.

Tần Nhã bỗng nắm chặt tay Dương Chấn, nét mặt hoảng sợ.

Cô luôn muốn trải nghiệm cảm giác rơi tự do, nhưng cô không dám đi một mình.

Khi thật sự sắp trải nghiệm, cô lại hơi muốn lùi bước.

“Có vẻ em rất sợ, hay là thôi đi?”

Dương Chấn cười nói, tron giọng điệu mang vẻ trêu chọc, rõ ràng đang khiêu khích cô.

Tần Nhã vốn là người mạnh mẽ, gan góc, cô vốn có ý rút lui, nhưng nghe xong lời Dương Chấn nói, ý định rút lui lập tức tan biến, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Dương Chấn: “Ai sợ là con cún! Bây giờ chúng ta đi nhảy!”

Nói xong, cô vậy mà lại chủ động kéo Dương Chấn lên đài cao.

Chỗ nhảy bungee không đông người, chỉ có bốn người xếp hàng trước họ, còn có một đôi tình nhân nhảy cặp.

Tần Nhã mới nãy còn vô cùng kiên định, khi ở trên đài cao, sau khi cô liên tục tận mắt chứng kiến hai đội nhảy bungee, sắc mặt đã dần trắng bệch, lòng bàn tay đầy mồ hôi, dùng hết sức nắm chặt tay Dương Chấn.

“Tần Nhã, em thấy hai người họ, lát nữa ai sẽ hét to hơn ai?”

Đột nhiên Dương Chấn hỏi.

Tần Nhã lườm anh: “Hỏi thừa, đương nhiên là cô gái!”

“Anh cảm thấy người đàn ông sẽ hét to hơn.”

“Không thể nào, chắc chắn là cô gái! Anh xem, cô gái còn chưa nhảy đã bắt đầu run rồi!”

“Người đàn ông cũng đang run, hay là chúng ta cược đi?”

“Cược cái gì?”

“Nụ hôn của em!”

“Lưu manh!”

……

Theo cuộc trò chuyện giữa hai người, sự căng thẳng của Tần Nhã dần biến mất.

Mà lúc này, đôi tình nhân phía trước đã thắt xong dây an toàn, chuẩn bị nhảy xuống.

“Chồng à, em sợ độ cao! Em sợ lắm! Hay là bỏ đi, không nhảy nữa?”

Lúc này, bỗng nhiên cô gái kia nói với vẻ căng thẳng, vì sợ hãi nên giọng nói cũng run rẩy.

“Trong đầu em nghĩ gì vậy chứ? Vừa nãy người nói muốn nhảy là em, hiện giờ nói không nhảy cũng là em, biết sợ, lúc trước không nghĩ cho kỹ, giờ thì hối hận?” .

||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||

Hai người đã thắt xong dây an toàn, có vẻ đã sắp nhảy, lại xảy ra cãi vã.

Chuyện này thật khiến Dương Chấn và Tần Nhã kinh ngạc, ngay cả nhân viên thao tác ở bên cũng bất lực, rõ là họ đã gặp nhiều nên không lấy làm lạ.

“Chồng à, em thật sự sợ mà, hay là anh nhảy cho đẹp đi, em ở trên chụp hình cho anh, được không?”

Giọng điệu cô gái khẩn thiết, có vẻ sắp khóc rồi, hai chân run liên tục, giọng nói cũng run cầm cập, đúng là vô cùng sợ hãi.

“Mẹ nó! Vé cặp hơn hai triệu cũng mua rồi, em không nhảy thì vé này tính sao đây? Em tưởng hai triệu này anh kiếm được dễ lắm sao? Em muốn hay không cũng phải phải nhảy!”

Người đàn ông đầy vẻ tức giận, không hề nghi cho vợ mình, vậy mà lại kéo cô gái nhảy xuống.

Bên dưới đài cao vọng lại tiếng hét đáng sợ của hai người.

Điều khiến người ta kinh ngạc là, tiếng hét của người đàn ông to hơn tiếng của cô gái nhiều.

“Người đàn ông này thật không ra gì! Vợ anh ta đã nói có bệnh sợ độ cao, cô ấy sợ, anh ta còn dùng cách thức bạo lực này kéo vợ nhảy chung!”

Tần Nhã bất bình nói.

Dương Chấn cười xấu xa: “Bà xã, đừng quên nhé, cá cược vừa nãy của chúng ta, em thua rồi!”

Tần Nhã đỏ mặt, trừng Dương Chấn.

Lúc này, đôi vợ chồng phía trước đã nhảy xong.

Chốc sau, nhân viên thao tác đã cột xong dây an toàn cho Dương Chấn và Tần Nhã.

Đứng trước đài cao, Tần Nhã hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tâm trạng.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Bỗng nhiên Dương Chấn hỏi.

Anh đứng đối mặt với Tần Nhã, Dương Chấn nghiêm túc nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc.

Tần Nhã gật đầu: “Nhảy thôi!”

“Được!”

Dứt lời, Dương Chấn ôm Tần Nhã vào lòng.

Cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Dương Chấn, cảm giác hoảng sợ vừ nãy của Tần Nhã bỗng chốc đều tiêu tan.

Cô hy vọng cả đời đều được Dương Chấn ôm trong lòng, theo bản năng, hai tay cô ôm lấy anh.

“Tần Nhã, anh dẫn em bay!”

Dương Chấn nhướng môi, sau đó, ôm Tần Nhã hướng về phía trước cùng nhau đổ người xuống.

“Vù…”

Tiếng gió vùn vụt bên tai,ưởi tự do đầy kích thích khiến tim Tần Nhã muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm Dương Chấn chặt cứng.

“A…”

Tiếng hét của Tần Nhã vang khắp khu vui chơi.

Từ đầu đến cuối, Dương Chấn luôn mở to hai mắt, tập trung ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, trong mắt đầy vẻ kiên định và yêu chiều.

“Tần Nhã, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới!”

Bất chợt Dương Chấn hét lớn, đây là lời cam kết của anh với Tần Nhã.

Nghe Dương Chấn nói vậy, Tần Nhã chợt mở mắt, hai người đối mắt nhìn nhau, tim cô đập thình thịch.

Bungee còn chưa nhảy tới điểm cuối, nhưng nỗi sợ trong lòng cô đã dần tan biến, nhìn gương mặt kiên định của Dương Chấn, cô bỗng rung động.

Hai người nhìn nhau đắm đuối, tựa như muốn khắc ghi đối phương vào sâu trong trí nhớ.

Ngay lúc này, bỗng nhiên Tần Nhã nhắm mắt, chủ động hôn lên môi Dương Chấn.

Vẻ mặt Dương Chấn đờ đẫn, cảm nhận được hơi ấm trên môi, anh mới hoàn hồn lại và hoàn toàn chìm đắm trong sự sướt mướt này.

Một nụ hôn say đắm!