Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1980






Chương 2182:

 

Đồng thời, vì liên tục áp dụng cách thở này mà anh cũng cảm nhận được cơn đau đớn như giãng xé cả cơ thể, tựa như mỗi một tế bào đều bị cắt ra, sau đó phân chia thành tế bào mới dồi dào sức sống hơn.

 

“Thực lực càng mạnh thì khi sử dụng phép hô hấp này sẽ càng thấy đau, dừng lại thì không đau nữa’.

 

Có lẽ Lý Trọng nhận ra Dương Chấn đang thấy đau nên giải thích: “Nhưng làm quen dần rồi thì cảm giác đau cũng biến mất thôi”.

 

Thượng Quan Hoàng không được đọc cuốn sách chép tay nhưng cũng cảm thấy chấn động.

 

Lão ta nhận thấy được sự thay đổi của Dương Chấn, anh đã mạnh hơn trước.

 

Dương Chấn không dừng lại mà tiếp tục hít thở theo cách trên sách.

 

Lúc này đây, mỗi một vị trí trong cơ thể anh đều đang chịu cảm giác giày vò đến tận cùng, nhưng từ khi vượt qua tác dụng phụ do liều thuốc hoàn mỹ mang đến, chút nhức nhối này vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.

 

Từng giây từng phút trôi qua, hết phút thứ năm, Dương Chấn mới khôi phục nhịp thở cũ.

 

Ngay thời điểm dừng áp dụng phép hô hấp kia lại, cơn đau trong cơ thể cũng nháy mắt tan biến.

 

Lòng Dương Chấn cực kỳ chấn động, mãi mà vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

 

Đây là lần đầu tiên anh gặp và nghe được cách-hít thở nào huyền diệu như vậy.

 

Thật ra, lời giải thích của Lý Trọng chưa được đầy đủ. Phép hô hấp này cũng có tác dụng rất lớn đối với cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

 

Tuy không thể giúp thực lực tăng tiến một bậc, việc trải nghiệm và vượt qua cảm giác giằng xé đó trên thực tế cũng là một loại huấn luyện cho cơ thể.

 

Lý Trọng nói sau khi quen với cách thở mới thì sẽ không thấy đau nữa, là vì khi đó người sử dụng đã không còn mới lạ với huấn luyện, do đó cơn đau cũng biến mất.

 

Hay nói chính xác hơn, đây là phương pháp.

 

rèn luyện thân thể cơ bản nhất.

 

Trong quá trình cảnh giới tăng lên, độ mạnh thân xác của người luyện võ sẽ được tăng cường, dùng thêm phép hô hấp này sẽ giúp cơ thể đột phá đến cảnh giới cao hơn trước, vì vậy mới làm cho người ta có cảm giác thực lực đã tăng trưởng.

 

Có điều Dương Chấn cho rằng Lý Trọng không nói thật, hản là cuốn sách chép tay này chỉ là một phần, còn phần quan trọng nhất thì lão ta không nói cho anh biết.

 

Lý Trọng là chủ gia tộc tiền nhiệm của nhà họ Lý nhưng lại không phải thiên tài võ thuật gì. Vào ba mươi năm trước, lão ta chỉ là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng cảnh giới của ông lão bảy mươi tuổi này lại không ngừng đột phá trong vẻn vẹn ba mươi năm, đến sau khi được một trăm tuổi thì bước vào Siêu Phàm Tứ Cảnh.

 

Có lẽ nhìn khắp Chiêu Châu cũng không mấy người có tốc độ tăng tiến thực lực kinh khủng như vậy.

 

Hơn nữa, trong ba mươi năm đó, Lý Trọng luôn ở trong một căn phòng bí mật của nhà họ Lý để tu luyện. Rõ ràng là trong mộ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh lúc ấy có thứ tốt gì đó nên lão ta mới một mực bế quan tu luyện trong ấy.

 

Bản sao chép tay hướng dẫn cách hít thở này có lẽ chỉ là một phần lấy được từ trong mộ và đang được các cao thủ của nhà họ Lý sử dụng, Lý Trọng biết không lừa được Dương Chấn nên mới lấy ra.

 

“Cậu Chấn, cậu không sao chứ?”

 

Lão ta tỏ ra lo lắng.

 

Dương Chấn suy ngẫm nhìn Lý Trọng mấy giây, nói một cách ẩn ý: ‘Lợi dụng phép hô hấp này để cảnh giới đi từ Thần Cảnh đỉnh phong lên đến Siêu Phàm Tứ Cảnh chỉ trong ba mươi năm, tiền bối cũng là thiên tài võ thuật đấy”.

 

Người lão ta run lên, nét mặt hơi gượng gạo: “Cậu Chấn khen quá lời rồi!”

 

Không biết do gặp ảo giác hay là Dương Chấn đã đoán ra được gì, Lý Trọng bỗng có chút hoảng loạn.