“Sao có thể chứ?”
Lúc này Tân Đại Dũng cũng cảm thấy Tân Thanh Tâm đang gây chuyện, ông ấy mỉm cười: “Con thấy Dương Thanh mệt quá nên không yên tâm ư?”
Tân Thanh Tâm nhìn về phía Đoàn Vô Nhai, nói với vẻ cầu khẩn: “Chú Đoàn, xem như cháu xin chú, cho cháu vào đó xem sao được không?”
“Nếu anh ấy ở trong đó, cháu sẽ lặng lẽ rời đi chứ không quấy rầy”.
“Cháu chỉ muốn xác nhận anh ấy vẫn ở trên máy bay mà thôi!”
Thấy Tân Thanh Tâm như thế, Đoàn Vô Nhaisợ hết hồn, vội nói: “Thanh Tâm, cháu nói quá rồi!”
“Không phải chú không cho cháu vào, mà cậu Thanh đã có lệnh, không cho phép bất cứ ai vào trong, chú chỉ làm theo mà thôi, hy vọng cháu hiểu cho chú nhé”.
Ông ta chỉ có thể nói vậy.
Ngay cả Tân Y cũng cảm thấy khác thường, bèn nhìn về phía Đoàn Vô Nhai: “Chú Đoàn, chị cháu chỉ muốn vào xem thôi cũng không được Toài “Chẳng lẽ ngay cả người làm vợ như chị ấy cũng không có tư cách nhìn anh ấy một cái ư?”
Đoàn Vô Nhai vẫn kiên định như cũ, lắc đầu: “Rất xin lỗi!”
Nhìn dámg vẻ gần như vô tình của Đoàn Vô Nhai, Tân Thanh Tâm bỗng thấy hơi tuyệt vọng.
“Tránh ra!”
Tân Y không thể chịu nổi nữa, tức giận quát lên vớiĐoàn Vô Nhai: “Chú tránh ra cho cháu!”
Đoàn Vô Nhai vẫn thờ ơ như một tòa tháp sắt, cho dù Tần Y đẩy kiểu gì thì cũng không di chuyển.
“Anh rể!”
Tần Y bỗng hô lớn: “Anh rể, rốt cuộc anh đang làm gì? Tại sao không cho bọn em vào chứ?”
“Anh rể, anh có nghe thấy không?”
“Nếu anh nghe thấy thì mau ra ngoài đi!”
Thấy Tân Y hét lớn như thế, Đoàn Vô Nhai vô cùng ngạc nhiên.
Tuy ông ta đang chặn cửa phòng nghỉ nhưng không thể ngăn Tân Y hét.
Nhưng cho dù Tân Y gọi thế nào thì trong phòng vẫn im re.
Nước mắt Tân Thanh Tâm lập tức rơi lã chã: “Dương Thanh, rốt cuộc anh đang ở đâu?”
Tân Y cũng có vẻ ngơ ngác: “Anh rể không ở trong đó thật à?”
Cô ta gọi bao nhiêu câu như thế mà Dương Thanh vần không trả lời, tức là Dương Thanh không hề ở đây.
Tân Đại Dũng cũng ngơ ngác: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng phải Dương Thanh đã lên máy bay với chúng ta ư? Rõ ràng bố thấy nó vào phòng nghỉ mài!”
Nhìn đám người đang bi thương, Đoàn Vô Nhai cắn răng, mắt đỏ hoe, chợt nói: “Đúng là cậu Thanh không ở trên máy bay!”
“Dương Thanh!”
Tân Thanh Tâm khóc lóc gọi rồi lao thẳng vào phòng nghỉ.
Nhưng phòng nghỉ trống không, làm gì còn bóng dáng của Dương Thanh nữa?
Tân Y và Tân Đại Dũng cũng vội chạy vào, đều sững sờ..