Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1840: 2041: Chương 2051







“Ông đường đường là cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà lại nặng tay với một người còn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh đến vậy, ông có thấy mình quá đáng lắm không?”
Dương Thanh lạnh giọng hỏi.

Ban nấy nếu không nhờ Đoàn Hoàng chuẩn bị từ trước, dốc hết sức ngăn cản thì vết thương sẽ còn nặng hơn nhiều.

Dù vậy nhưng chiêu đó cũng làm lão ta dường như không còn sức chiến đấu nữa, nếu không có ý chí kiên cường ra sức đỡ cho cơ thể thì sợ là lão †a đã ngã xuống đất.

.

đam mỹ hài
Nghe Dương Thanh nói, tất cả mọi người đều Sợ tái mét.

Giây tiếp theo, một lão già mặc đồ truyền thống từ từ bước về phía Dương Thanh.

Mỗi một bước chân của lão ta làm mọi người thấy như có hàng nghìn cân đang đè nặng lên vai mình.

Đám cao thủ dưới cảnh giới Thân Cảnh đều không thể chịu nổi khí thế đàn áp của đối phương, ai nấy run bần bật.


Một vài cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ và trung kỳ xụi lơ, ngã xuống đất thở từng ngụm từng ngụm.

“Rốt cuộc ông là ai?”
Đoàn Vô Nhai cắn răng nhìn lão già hỏi.

Ông ta có thể cảm nhận được vết thương của Đoàn Hoàng cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn có thể sẽ ảnh hưởng đến nền tảng võ thuật.

Lúc nhìn sang cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ, mặt ông ta đầy sát ý.

“Vô Nhai!”
Đoàn Hoàng giơ tay chộp lấy cánh tay của Đoàn Vô Nhai, vẻ mặt phức tạp.

Lão ta không thể nào ngờ, lão ta kiên quyết muốn giết Đoàn Vô Nhai nhưng ngay tại khoảnh khác này, Đoàn Vô Nhai lại không hề sợ hãi, xuất hiện bên cạnh để bảo vệ lão ta.

Lòng lão ta thấy hơi hối hận.

Nghe Đoàn Vô Nhai chất vấn, cao thủ Hoàng tộc họ Vũ kia chẳng thèm nhìn ông ta lần nào.


Đôi mắt sắc như chim ưng nhìn Dương Thanh chăm chằm.

Khí thế võ thuật kinh khủng ập thẳng về phía Dương Thanh.

Dương Thanh bình tĩnh, anh cũng bộc phát hơi thở võ thuật Siêu Phàm Cảnh, để nó bay sang chỗ đối phương.

“Âm ầm ầm!”
Hai khí thế võ thuật kinh khủng va chạm vào.

nhau, giống như trời giáng đại nạn, mặt đất run rẩy kịch liệt.

Những phần làm bằng thủy tinh ở những tòa kiến trúc gần hai người vỡ tan.

“Chuyện này…”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Vũ ai cũng ngỡ ngàng, ngạc nhiên không thể tin nổi.

Cuối cùng, lão ta dừng ở chỗ cách Dương Thanh khoảng năm sáu mét.

Lão ta chợt nói: “Cậu là Dương Thanh tự xưng là Vương của Yến Đô à?”
Mắt Dương Thanh chợt loé lên, không ngờ đối phương lại biết mình.

“Tôi chưa bao giờ tự phong mình là Vương, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào tự phong Vương ở Yến Đô!”
Dương Thanh lạnh giọng nói..