Chàng Rể Chiến Thần

Chương 180








Sau khi nghe thấy câu nói này, Triệu Hoa khi nãy còn đang ngông cuồng hống hách lập tức thay đổi sắc mặt.

Năm quản lý cấp cao khác bên phía ông ta cũng nhìn về phía người nói chuyện với vẻ mặt căng thẳng.

Sau lưng Dương Chấn còn có một người đàn ông trung niên đi theo, nhưng mấy người Triệu Hoa cũng không quen biết.

“Chủ tịch, sao chủ tịch lại đến đây?”

Ngơ ngác mất một lúc, Tân Đại Quang ngạc nhiên hỏi.

Dương Chấn cười nhạt: “Nếu con không muốn, e rằng ba đã bị người ta giành quyền luôn rồi”

Tân Đại Quang chua xót nói: “Lần xuất hàng này vô cùng quan trọng, nếu ba không làm thế, công ty sẽ phải chịu một khoảng bồi thường lớn”

Dương Chấn không nói về chuyện này nữa, đôi mắt sắc bén đột nhiên nhìn về phía đám người Triệu Hoa.

Dù bọn họ rất kiêu ngạo, nhưng cũng biết chàng trai trẻ trước mắt là chủ tịch của Long Hà Kiến Tài, lúc này vẻ mặt ai cũng rất căng thẳng.

“Chủ tịch hội đồng quản trị, cậu đến đúng lúc lắm, có vài chuyện tôi nhất định phải nói rõ với cậu!”

Triệu Hoa vờ bình tĩnh nói.

“Ông nói đi!”

Dương Chấn nở nụ cười lạnh lùng.

“Chủ, chắc cậu vẫn chưa biết, khi nãy, người phụ trách câu lạc bộ Hoàng Triều là Long Tam đã dẫn người chặn cửa nhà kho, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc xuất hàng của công ty”

Triệu Hoa hẳng giọng, nói với vẻ phách lối: “Nếu khi nãy cậu đã nghe thấy, vậy tôi cũng không giấu diếm gì cậu. Long Tam là anh em tốt của tôi, hắn ta đến đòi lại công bằng cho tôi, nếu cậu không để tôi làm tổng giám đốc, sau này hắn ta sẽ còn dẫn người đến nữa”

chapter content



Tân Đại Quang tức giận nói.

“Xem ra là ông không sợ gì cả”

Dương Chấn chợt thấy hơi buồn cười, còn nói: “Nếu đã thế thì tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ ông xin lỗi Tổng Giám đốc Tân, sau đó rời đi, tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra”

“Bảo tôi xin lỗi? Cậu đang năm mơ à?”

Triệu Hoa cười nhạo: “Chủ tịch hội đồng quản trị, nếu cậu đã nói thế, vậy tôi cũng không ngại nói thẳng với cậu, chỉ cần một ngày tôi không thể làm tổng giám đốc, Long Tam sẽ đến chặn nhà kho một ngày, nếu cậu có thể chịu được thì tôi xin tiếp đến cùng!”

“Nếu đã thế thì không còn gì để nói nữa!”

Dương Chấn cười nhạt, nói với Ngụy Thâm ở sau lưng: “Tổng Giám đốc Ngụy, bây giờ có thể dẫn chó của ông đến rồi”

“Được!”

Ngụy Thâm biết rõ Dương Chấn muốn làm gì, chỉ có thể làm theo lệnh anh.

“Các ông thì sao? Vẫn định đứng về phía Triệu Hoa à?”

Dương Chấn bỗng nhiên nhìn về phía năm người cùng phe với Triệu kia.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ai cũng cực kỳ kiên định.

“Cậu tưởng chúng tôi là ai?”

“Nếu chúng tôi đã đi cùng sếp Triệu thì nhất định phải cùng tiến cùng lùi với ông ấy!”

“Không sai, hôm nay cậu nhất định phải cho sếp Triệu về công ty, nếu không Long Hà Kiến Tài cứ đợi đóng cửa đi!”

Thái độ ai cũng rất kiên định, như nếu cậu không cho chúng tôi về công ty, chúng tôi sẽ đi theo Triệu Hoa làm ầm ï mỗi ngày.

Dương Chấn buồn cười nhìn những người này, lắc đầu: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Đúng lúc này, Ngụy Sanh lại đến, mà đằng sau ông ta còn có hai mươi mấy người đi theo.

Một người trong đó được hai người khiêng đi tới.

Thấy Ngụy Thâm đột nhiên dẫn nhiều người như vậy đến, mấy người Triệu Hoa đều rất hoảng hốt.

“Các người muốn làm gì?”

Triệu Hoa vô thức lùi về sau mấy bước, sợ hãi hỏi.

“Sao, ngay cả người ông tìm đến mà cũng không nhận ra à?”

Dương Chấn cười giêu cợt.

Anh vừa dứt lời, hai mươi mấy người cùng quỳ xuống trước mặt anh, còn Long Tam thì bị ném sang một bên.

Vì tay chân bị đánh gãy, còn để quá lâu không chữa trị, khiến khuôn mặt hắn ta không còn chút máu, cực kỳ nhợt nhạt.

“Anh Long!”

Cuối cùng Triệu Hoa cũng nhìn thấy Long Tam, lập tức ngạc nhiên kêu lên.

Nghe thấy giọng nói của ông ta, Long Tam vốn đang yếu ớt lập tức có tinh thần.

Hắn ta mở hai mắt nhìn chằm chằm Triệu Hoa, tức giận nói: “Đồ vô lại, đều tại tên khốn kiếp ông, không ngờ ông lại đi hại ông đây, nếu không vì ông, sao tôi có thể bị đánh gãy tay chân? Đợi ông đây khỏe.

rồi, ông đây nhất định phải giết chết ông!”

“Anh Long, rốt… rốt cuộc anh bị sao thế?”

Triệu Hoa thấy Long Tam như thế thì sợ suýt tè ra quần.

Lúc này Tân Đại Quang cũng ở to mắt, khi nãy ông ta đi đón Triệu Hoa, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì Những người vừa mới gây chuyện đều quỳ gối dưới chân Dương Chấn, thậm chí ngay cả Long Tam cũng bị đánh gãy tay chân.

Nhìn Dương Chấn bình tĩnh tự nhiên bên cạnh, Tân Đại Quang càng cảm thấy Dương Chấn không đơn giản.

“Bây giờ ông còn có lòng tin gì nữa?”

Dương Chấn châm chọc hỏi Triệu Hoa.

Lúc này Triệu Hoa nào còn kiêu ngạo được như khi nãy nữa, cả người đều đang run rẩy.

Không chỉ ông ta, cả năm người khác bên phía ông ta cũng nhận ra có chuyện không ổn, trong lòng ai cũng thấy hối hận.

“Phich!”

Năm người nhìn nhau, rất ăn ý quỳ gối dưới chân Dương Chấn.

“Chủ tịch, đều tại Triệu Hoa cả, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi hết, ông ta ép chúng tôi mỗi người cho ông ta một tỷ rưỡi, nói muốn gom chín tỷ đi tìm Long Tam”

Mấy người nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc lóc cầu xin: “Nếu không đưa tiền, ông ta sẽ khiến chúng tôi không thể tìm được công việc ở Giang Châu, chúng tôi cũng chỉ bị ép thôi!”

“Cái gì? Ông gom chín tỷ mà chỉ đưa tôi ba tỷ!”

Long Tam nghe mấy người này nói thế thì suýt tức điên, quát lên với Triệu Hoa.

Triệu Hoa hoảng hốt, Long Tam đã bị làm gãy tay chân rồi, mà năm người cùng phe với ông ta cũng đều lựa chọn vứt bỏ ông ta.

“Con mẹ nó, cậu còn dám nhắc đến tiền hả?

Xem ông đây có đánh chết cậu không!”

Ngụy Thâm vô cùng giận dữ, xông lên đấm đá Long Tam một trận.

Sau khi đánh đủ rồi, ông ta mới đi đến trước mặt Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Dương, chuyện này nên xử lý thế nào do cậu quyết định, dù có lấy mạng cậu ta, nhà họ Ngụy của tôi cũng sẽ đích thân xử lý!”

Mãi đến lúc này, đám người Triệu Hoa mới nhận ra người trung niên này là người nhà họ Ngụy, ai cũng tái mặt.

Cả người Triệu Hoa không còn chút sức lực, đặt mông ngồi dưới đất.

Ngay cả người nhà họ Ngụy cũng cung kính với Dương Chấn như thế, ông ta lại dám uy hiếp, bảo Dương Chấn nhất định phải đưa vị trí tổng giám đốc cho mình, đây thật sự là một trò hề to lớn mà.

Dương Chấn lạnh nhạt nhìn Ngụy Sâm: “Một cái mạng chó, tôi không quan tâm!”

“Vậy cậu Dương muốn làm gì?”

Ngụy Thâm chợt có dự cảm chẳng lành.