Chàng Rể Chiến Thần

Chương 172




Tin tức Trang Tất Phàm chết nhanh chóng truyền khắp Giang Châu.

Dù sao anh ta cũng là một trong bốn cậu chủ của Giang Châu, còn là dòng chính của nhà họ Trang, đột nhiên chết đi, đương nhiên sẽ là một tin tức lớn.

Rất nhiều người trong giới nhà giàu Giang Châu đều biết chuyện xảy ra ở phòng đấu giá Mạnh Ký tối qua, bọn họ có cảm giác gió thổi báo giông tố sắp đến.

Chuyện này chẳng những liên quan đến nhà họ Trang mà cả nhà họ Mạnh cũng dính líu vào.

“Cậu Dương, Trang Tất Phàm chết rồi!”

Dương Chấn vẫn ở trong phòng bệnh của Tần Đại Quang nhanh chóng nhận được điện thoại của Quan Tôn Sắc.

Dương Chấn rời khỏi phòng bệnh, sau đó mới nói: “Là tôi giết, ngay trước mặt người nhà họ Mạnh!”

Nghe vậy, Quan Tôn Sắc không nhịn được hít một hơi khí lạnh, tối qua, lúc Dương Chấn bình yên vô sự ra khỏi câu lạc bộ Long Đằng, ông ta đã nhận ra điều này rồi.

Bây giờ Dương Chấn tự thừa nhận, hơn nữa còn ở ngay trước mặt người nhà họ Mạnh, điều này khiến ông ta vô cùng chấn động.

“Nhà họ Trang đã tuyên chiến với nhà họ Quan rồi, tôi nghĩ đây chỉ là bắt đầu, nhanh thôi, nhà họ Trang sẽ tìm đến cậu, tốt nhất cậu nên có chuẩn bị.”

Quan Tôn Sắc nói với giọng điệu nặng nề.

Dương Chấn cười lạnh: “Nếu nhà họ Trang chỉ nhằm vào tôi thì còn có đường sống, chứ nếu nhằm vào người bên cạnh tôi, thì nhà họ Trang không cần tiếp tục tồn tại nữa đâu.”

Câu nói này cực kỳ bá đạo, khiến Quan Tôn Sắc khiếp sợ, nhưng nghĩ đến việc nhà họ Quan suýt chút sụp đổ, ông ta biết Dương Chấn không phải đang nói đùa.

“Là tôi lo xa rồi!”

Quan Tôn Sắc nở nụ cười chua xót.

“Ông có thể đấu lại nhà họ Trang không?”

Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Nghĩ đến phía sau nhà họ Quan còn có Dương Chấn, Quan Tôn Sắc cực kỳ có khí thế, cười thoải mái: “Nếu nhà họ Trang thật sự tưởng nhà họ Quan chúng tôi dễ bắt nạt thì họ sai rồi, cậu Dương cứ yên tâm, nhà họ Trang không làm gì được tôi đâu.”

“Nếu nhà họ Mạnh nhúng tay vào thì lập tức nói với tôi!”

Dương Chấn không yên tâm, lại dặn dò.

“Vâng, cậu Dương!”

Quan Tôn Sắc nghiêm túc đáp.

Dẫu sao chuyện xảy ra hôm đó là trong phòng đấu giá Mạnh Ký, mà nhà họ Trang và nhà họ Mạnh cũng khá thân thiết, nhà họ Quan không có chút phần thắng nào.

Cúp máy, Dương Chấn chần chừ một lát, sau đó gọi một cuộc điện thoại.

“Chủ tịch!”

Vừa mới kết nối, giọng nói kích động của Lạc Khải đã vang lên, ong được Dương Chấn sắp xếp xử lý sản nghiệp của nhà họ Dương ở Châu Thành, đã rất lâu không gặp Dương Chấn rồi.

Dương Chấn hỏi: “Chuyện ở Châu Thành xử lý thế nào rồi?”

Lạc Khải vội báo cáo: “Chủ tịch, sản nghiệp của nhà họ Dương đã chỉnh đốn và sắp xếp xong, bây giờ tập đoàn Đại Hà có thể sánh bằng một gia tộc hàng đầu rồi.”

“Vậy thì tốt, bảo Tiền Bưu đến bệnh viện nhân dân Giang Châu tìm tôi.” Dương Chấn nói.

“Chủ tịch, có phải bên phía Giang Châu gặp phiền phức gì không?” Lạc Khải lo lắng hỏi.

“Không tính là phiền phức, ông tiếp tục coi giữ Châu Thanh đi, không bao lâu nữa là có thể về rồi.”

Đương nhiên Dương Chấn hiểu Lạc Khải muốn đi theo mình, nên cho ông ta một lời hứa.

Lạc Khải nghe vậy thì rất vui, sau đó nói: “Tôi xin đợi lệnh của Chủ tịch bất cứ lúc nào!”

Dù Dương Chấn không sợ nhà họ Trang, bây giờ Mã Tuân bị phái đến nhà họ Quan đào tạo một nhóm cao thủ, bên cạnh tạm thời không có cao thủ có thể dùng, bảo Tiền Bưu về có thể giảm thiểu rất nhiều phiền phức.

Tần Yên có Sâm Ba bảo vệ, để Tiền Bưu đi bảo vệ Tần Nhã.

Chỉ khi an toàn của người nhà được đảm bảo, Dương Chấn mới có thể yên tâm.

Từ Châu Thành đến Giang Châu gần một giờ đi xe, khoảng bốn mươi phút, Tiền Bưu đã đến bệnh viện nhân dân.

“Anh Chấn!”

Tiền Bưu cung kính chào hỏi, ở trước mặt Dương Chấn, ông ta không dám thất lễ dù là một chút.

“Khoảng thời gian này ông ở trong bóng tối bảo vệ vợ tôi, nếu có chuyện kỳ lạ gì thì lập tức nói với tôi.” Dương Chấn nghiêm túc nói.

“Vâng!”

Tiền Bưu lập tức đứng nghiêm, chỉ thiếu chào thôi.

Dù ông ta đã rời khỏi biên giới phía Bắc nhiều năm, nhưng thói quen thì vẫn còn.

Sau đó, Dương Chấn lại gọi điện thoại cho Sâm Ba, bảo anh ta bảo vệ Tần Yên.

Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, anh mới yên tâm.

“Dương Chấn, ba thấy vết thương của mình đã ổn, có thể xuất viện rồi.”

Tần Đại Quang nằm ở bệnh viện hai ngày, cảm thấy cả người đều khó chịu.

Quan trọng nhất là ông ta lo lắng cho công ty, dù sao bây giờ ông ta cũng là Tổng Giám đốc của Long Hà Kiến Tài, bây giờ mới nhậm chức không bao lâu thì đột nhiên nằm viện.

Dương Chấn cười khổ: “Ba, ba nói với con cũng vô dùng, chỉ Tiểu Nhã và Tiểu Yên đồng ý mới được!”

Trong mắt anh, chút thương tích đó của Tần Đại Quang nếu ở trên người những chiến sĩ của biên giới phía Bắc thì hoàn toàn không cần nằm viện, thậm chí cũng không cần chậm trễ việc huấn luyện.

Nhưng Tần Nhã và Tần Yên không đồng ý cho Tần Đại Quang xuất viện, Dương Chấn cũng hết cách, chỉ có thể trông coi.

Lúc hai người đang trò chuyện, bác sĩ đến kiểm tra phòng.

Sau khi khám cho Tần Đại Quang, bác sĩ phụ trách nói thẳng: “Ông có thể xuất viện rồi!”

Có sự cho phép của bác sĩ, Dương Chấn cũng không có lý do gì để ngăn cản Tần Đại Quang nữa, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tần Đại Quang, chỉ có thể thu dọn đồ đạc xuất viện.

Lúc Dương Chấn đưa Tần Đại Quang đến Thiên Tuyền Danh Uyển, Chu Kim Hảo vẫn tỏ thái độ như cũ, ngồi trên sofa, tay cầm điều khiển TV, nhìn chằm chằm vào TV.

Trên bàn trà để một đống vỏ trái cây và rác, trong thùng rác bên cạnh còn có rất nhiều hộp thức ăn ngoài.

Có thể tưởng tượng được mấy ngày nay Tần Đại Quang nằm viện bà ta đã sống thế nào.

Mấy ngày nay, Chu Kim Hảo chưa từng đến bệnh viện lần nào, bây giờ Tần Đại Quang về nhà, bà ta cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục xem TV.

Tâm trạng vui vẻ vì được xuất viện của Tần Đại Quang hoàn toàn biến mất, để lại đồ rồi đi ra khỏi nhà.

“Dương Chấn, ba thật sự không sống nổi với người phụ nữ này nữa rồi.”

Đi ra ngoài, Tần Đại Quang đau khổ nói.

Nếu Dương Chấn gặp phải một người phụ nữ như vậy thì đã không sống nổi từ lâu, nhưng chắc chắn anh không thể nói câu này trước mặt Tần Đại Quang.

“Trước đây còn cảm thấy người phụ nữ này còn có thể thay đổi, nhưng bây giờ xem ra bà ta hết thuốc chữa rồi, ba thật sự không biết mình sống cả đời với bà ta bằng cách nào nữa.”

Đôi mắt Tần Đại Quang đỏ ửng, trong lòng rất uất ức, vô cùng thất vọng với Chu Kim Hảo.

“Được rồi, ba đừng suy nghĩ quá nhiều, dù sao ba đi làm cả ngày, cũng không gặp được, mắt không thấy tim không phiền.”

Dương Chấn an ủi.

Tần Đại Quang cười chua xót: “Không nói nữa, vẫn nên đến công ty đi!”

Hai mươi phút sau, Long Hà Kiến Tài.

Đây là lần đầu tiên Dương Chấn đến Long Hà Kiến Tài, lúc trước khi nhà họ Dương ở Châu Thành đưa bốn mươi chín phần trăm cổ phần của Long Hà Kiến Tài cho anh, anh hoàn toàn không coi nó là chuyện to tát gì.

“Ô, đây không phải Tổng Giám đốc Tần vừa mới đi làm mấy ngày đã xin nghỉ bệnh à? Khỏe nhanh vậy?”

Hai người vừa bước vào công ty, một người đàn ông trung niên hơi hói cười híp mắt nhìn Tần Đại Quang.

Nghe thì tưởng đang quan tâm Tần Đại Quang, nhưng giọng nói lại chứa đựng ý châm chọc.

“Tổng Giám đốc Tần là người có quan hệ, đừng nói là xin nghỉ mấy ngày, dù cả năm không đến cũng không sao ấy chứ.”

Một cô gái trẻ mặc đồ công sở bó sát đứng sau người trung niên hói đầu cười nói.

Sau khi Dương Chấn giao Long Hà Kiến Tài cho Tần Đại Quang thì không nhúng tay vào nữa, vốn dĩ cứ tưởng mọi chuyện đều rất thuận lời, bây giờ thấy mới biết cũng không dễ dàng.

Trên ngực người đàn ông hói đầu kia đeo bảng Phó Tổng Giám đốc, chẳng trách dám láo xược trước mặt Tần Đại Quang.

Còn cô gái kia thì đeo bảng thư ký.

Lúc này hai người kẻ xướng người họa, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều nhân viên.

Sắc mặt Tần Đại Quang rất khó coi, vốn dĩ muốn dựa vào thực lực của mình chinh phục cả công ty, không ngờ lại bị Dương Chấn thấy hết rồi.

“Tất cả mọi người, năm phút sau đến phòng họp lớn họp!”

Tần Đại Quang lập tức quát lên.

“Tổng Giám đốc Tần, thật ngại quá, tôi vừa khéo phải đi gặp một bạn hợp tác, không tiếp được!”

Người đàn ông đầu hói nói xong thì xoay người rời đi.

“Tổng Giám đốc Tần, tôi cũng có việc phải xử lý, cũng không tham gia!” Thư ký kia cũng cười híp mắt chuẩn bị bỏ đi.

“Tổng Giám đốc Tần, tôi cũng có việc!”



Có người đàn ông đầu hói nói trước, gồm cả ông ta, có tận năm quản lý cấp cao tỏ vẻ mình không có thời gian họp ở trước mặt mọi người.

“Đứng lại cho tôi!”

Tần Đại Quang nổi trận lôi đình, gầm lên với người đàn ông đầu hói đã đi đến trước cửa.