Thấy Vương Lộ Dao tức giận rời đi, sắc mặt Tần Nhã có chút lo lắng.
Dù sao đối phương cũng là con dâu của nhà họ Trương, Tần Đại Quang lại tát cô ta một cái, ai biết được liệu đối phương có tìm đến gây phiền phức hay không.
Trên gương mặt Chu Kim Hảo là vẻ sợ hãi và bất an: “Tần Đại Quang, bây giờ ông to gan rồi, đến cả con dâu nhà họ Trương cũng dám đánh, tôi khuyên ông, tốt nhất vẫn nên mau chóng đến nhà họ Trương nhận tội đi, xin bọn họ tha cho ông lần này, nếu ông gây ra phiền phức gì, đừng liên lụy đến tôi.”
“Đây là phiền phức tôi gây ra sao? Người phụ nữ đó rõ ràng là nhằm vào bà mà tới, trong lòng bà không rõ sao? Theo ý của bà thì, cô ta đánh con gái chúng ta, có phải là tôi cũng nên giống bà, trốn ở một bên lạnh lùng đứng nhìn mới được coi là đúng à?”
Tần Đại Quang vốn đang rất tức giận, lời của Chu Kim Hảo khiến ông càng giận hơn: “Nếu bà cảm thấy tôi đã liên lụy đến bà, thì mau chóng đến tòa án nhân dân li hôn đi, sau này bà đi đường bà, tôi đi đường tôi, nước sông không phạm nước giếng!”
-1
Nửa tháng ảm đạm khiến ông cũng suy nghĩ rất nhiều, vốn định sống yên ồn qua ngày cùng Chu Kim Hảo, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại không hề biết tốt xấu, bây giờ dù chỉ một ngày ông cũng không muốn sống cùng người phụ nữ này nữa.
Tần Đại Quang nhắc đến việc li hôn, Chu Kim Hảo vội ngậm miệng lại.
Từ sau khi bà ta gả cho Tần Đại Quang chưa từng phải chịu bất cứ khổ cực nào, bao nhiêu năm sống trong yên ổn đã khiến bà ta quen với điều này rồi, nếu bây giờ li hôn, bà ta thật sự không còn gì nữa.
Tần Đại Quang kéo vali vào nhà, sắc mặt Tần Nhã có chút thất vọng, cũng đi vào theo ông.
Chu Kim Hảo chỉ xách một chiếc túi xách, bên trong đều là trang sức, vàng bạc mà bà ta mua trong những năm này, bà ta nhìn bóng lưng hai ba con, ánh mắt ngập tràn vẻ u ám.
“Tần Nhã, con nhìn xem, căn phòng này như thế nào?”
Vừa bước vào phòng, Tần Đại Quang đã cười nói.
Vừa vào cửa, bên tay trái là một giá quần áo và đủ giày được đóng bằng gỗ, sau đó là một phòng ăn nhỏ, sau đó nữa là phòng khách, ở giữa phòng khách và phòng bếp còn có một bức bình phong gỗ chạm khắc hoa văn.
Bên tay phải có hai phòng ngủ, phòng ngủ chính được nối liền với gian phòng tắm.
Đây là căn nhà tiêu chuẩn một phòng khách, một phòng bếp, hai phòng ngủ, phong cách trang chí thiên về kiểu châu Âu.
Tần Nhã đi dạo một vòng, rất hài lòng nói: “Ba, không ngờ mắt nhìn của ba cũng không tệ nha, căn nhà này rất tốt.”
Tần Đại Quang cười haha, đắc ý nói: “Ánh mắt của ba từ trước đến nay vẫn luôn ưu tú như vậy, nếu không, sao ba có thể sinh ra một cô con gái ưu tú như vậy chứ?”
“Căn nhà rách nát này có gì tốt chứ?” Chu Kim Hảo ghét bỏ nói.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Nếu bà cảm thấy sống cùng tôi quá khổ cực, vậy thì li hôn đi! Nếu như không li hôn thì im miệng lại, đương nhiên, nếu bà có năng lực, ở một căn nhà tốt hơn, thì tôi sẽ im miệng!” Tần Đại Quang lạnh lùng nói.
“Tần Đại Quang, có phải là ông cảm thấy tôi không dám li hôn với ông đúng không?”
Chu Kim Hảo lập tức thấy tức giận, giận dữ hét lên.
“Đúng là bà không dám li hôn! Nếu dám, bây giờ chúng ta sẽ đến tòa án nhân dân?” Tần Đại Quang cười lạnh nói.
Về việc người phụ nữ này có suy nghĩ gì, ông biết rõ hơn bất cứ ai.
Chu Kim Hảo vốn tưởng rằng Tần Nhã sẽ nói đỡ, không ngờ Tần Nhã lại làm như không nghe thấy, không nói bất cứ điều gì.
“Tần Đại Quang, ông bắt nạt tôi!”
Chu Kim Hảo lập tức dùng đến bản lĩnh khóc khóc.
Tần Đại Quang làm như không nhìn thấy Chu Kim Hảo khóc lóc, vui vẻ nói: “Tần Nhã, nhà con cũng xem qua rồi, bây giờ có thể yên tâm chưa?”
Tần Nhã khẽ gật đầu, lấy điện thoại ra xem thời gian: “Ba, đã chín giờ hơn rồi, con phải đi làm trước đã.”
“Đã chín giờ hơn rồi à? Vậy vừa vặn, ba cũng đi làm, chúng ta đi cùng đi.” Tần Đại Quang vội nói.
Hai người đang chuẩn bị ra ngoài, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Tôi nhìn thấy cả nhà bọn họ đã lên tòa nhà này, chắc chắn không nhầm.”
Sắc mặt Tần Nhã lập tức thay đổi, cô nhìn thấy hai tên đàn ông to cao đi ra từ thang máy, còn có cả Vương Lộ Dao bị Tần Đại Quang tát trước đó.
Vương Lộ Dao vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tần Nhã và Tần Đại Quang, cô ta chỉ tay qua: “Chính là bọn họ!”
Tần Đại Quang đẩy Tần Nhã vào trong nhà: “Trốn trong đây, đừng ra ngoài!”
Đúng lúc này, hai tên đàn ông xông tới, ấn Tần Đại Quang vào cửa, bắt đầu đánh.
“Ba!”
Tần Nhã bị nhốt trong phòng, sắc mặt hoảng loạn, muốn mở cửa xông ra những cửa đã bị Tần Đại Quang dùng chìa khóa khóa từ bên ngoài rồi, cô không thể ra ngoài được.
Chu Kim Hảo nghe thấy động tĩnh bên ngoài, gương mặt đầy vẻ sợ hãi, nhưng vẫn không quên chế giễu: “Tao đã nói rồi, bảo ông ta đến nhà họ Tương cầu xin đi, giờ thì hay rồi, bị người ta đánh rồi đúng không?”
“Đã là lúc nào rồi mẹ còn nói những lời lạnh lùng như vậy? Nếu như không phải lần trước mẹ đắc tội Vương Lộ Dao thì sẽ xảy ra chuyện như vậy sao? Tấn Nhã tức giận vô cùng.
Cô ở trong nhà, chỉ có thể nhìn bên ngoài qua mắt mèo, hai tên đàn ông to cao đang đấm đá Tần Đại Quang.
Chu Kim Hảo “hừ” lạnh: “Như thế nào gọi là đắc tội cô ta? Chẳng lẽ ban nãy không phải vì mày mà Tần Đại Quang mới ra tay với người phụ nữ kia sao?”
Ánh mắt Tần Nhã tràn ngập sự thất vọng, cô đã không còn tâm trạng để tranh luận với Chu Kim Hảo nữa, vì bà ta sẽ không bao giờ thừa nhận lỗi sai của mình.
“Không phải ban nãy ông ghê gớm lắm sao? Đến tôi mà cũng dám tát, có bản lĩnh thì đánh tôi một lần nữa đi!”
Vương Lộ Dao nhìn Tần Đại Quang bị đánh giống như một con chó chết, cười lạnh, cô ta tiến đến đạp mạnh vài cái lên mặt Tần Đại Quang.
Tần Nhã ở trong nhà nhìn thấy cảnh này đã khóc vô cùng thảm thiết.
Cô đột nhiên nhớ đến Dương Chấn, sở dĩ ban đầu Vương Lộ Dao xin lỗi chính là vì có Dương Chấn.
Nghĩ đến đây, cô run rẩy gọi điện thoại: “Dương Chấn, ba bị người ta đánh rồi, anh mau đến cứu ông đi, bọn em ở Thiên Tuyền Danh Uyển, 1-2-1602!”
Dương Chấn vừa đuổi được Ngụy Thâm đi, nghe thấy giọng của Tần Nhã, anh lập tức đứng bật dậy, tức giậ nói: “Anh sẽ đến ngay!”
“Cậu Dương, xảy ra chuyện gì rồi? Cần tôi ra mặt không?” Vương Cường cẩn thận hỏi.
“Thiên Tuyền Danh Uyển, gần đó có người của ông không?” Dương Chấn hỏi.
“Vừa hay có một quán karaoke của tôi ở đó.” Vương Cường vội đáp.
“Lập tức cho người đến 1-2-1602 Thiên Tuyền Danh Uyển, có người đánh ba vợ tôi!” Dương Chấn tức giận nói.
Dương Chấn nói xong, rồi chạy ra ngoài như một cơn gió, Vương Cường vừa gọi điện thoại, vừa chạy theo Dương Chấn.
Chỉ là đợi lúc Vương Cường chạy ra ngoài, Dương Chấn đã lái chiếc Phaeton đi xa rồi.
“Mẹ nó, dám đánh ba vợ của cậu Dương, đúng là chán sống rồi!”
Sắc mặt Vương Cường hung dữ, vẫy tay với mấy tên đàn em bên cạnh: “Anh em, đi theo tôi!”
Mấy con Audi A6 đi ra khỏi Tắm Rửa Hoàng Hà, tiến về phía Thiên Tuyền Danh Uyển.
Lúc này, Tần Đại Quang đã bị đánh đến mức mặt mũi đầy máu me, đến cả sức lực nói chuyện cũng không còn, Tần Nhã vừa đập cửa, vừa khóc lóc kêu gào trong nhà: “Đừng đánh nữa! Mấy người đừng đánh nữa!”
“Trong nhà còn có hai ả tiện nhân kia, mấy người tìm chìa khóa trong người đồ phế vật này ra.” Vương Lộ Dao ác độc nói.