Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1405: 1436: Làm Việc Gì Đó









Nghe xong lời của Satan, Dương Thanh hơi híp hai mắt lại, trong mắt hiện lên sát khí dày đặc.

“Hoàng tộc họ Diệp đúng là kiêu ngạo!"  
Sau đó Satan lại nói: "Cậu Thanh, tôi đã sắp xếp sát thủ hàng đầu của Hồng Trần tại các nơi của Hoàng thành Diệp.

Đợi khi cậu ra lệnh, tất cả sát thủ sẽ đồng thời hành động".

Dương Thanh nhẹ gật đầu: "Tốt, sẵn sàng chờ mệnh lệnh của tôi!"  
Trong chuyến đi đến Hoàng thành Diệp lần này, ngoại trừ muốn giải quyết chuyện Hoàng tộc họ Diệp đã câu kết với Hoàng tộc họ Long phái cao thủ Thần Cảnh đi giết Dương Thanh ra, còn để dứt điểm mối thù Hoàng tộc họ Diệp ngăn chặn mọi hoạt động của tập đoàn Nhạn Thanh.

Tập đoàn Nhạn Thanh cực kỳ quan trọng với Dương Thanh, bất cứ ai muốn tiêu diệt tập đoàn Nhạn Thanh sẽ phải trả cái giá rất đắt.

Bây giờ, lý do anh không tùy tiện ra tay với Hoàng tộc họ Diệp là vì Long Tấn đã từng nói, Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp đã bước vào Siêu Phàm Cảnh vào năm mươi năm trước.

Rất có thể, người đó hiện đang ẩn cư tại Hoàng tộc họ Diệp.

Ngoại trừ sự uy hiếp của Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp ra còn có người bảo vệ Hoàng tộc.

Một khi Hoàng tộc gặp tai họa, người bảo vệ Hoàng tộc sẽ xuất hiện.

Trong phòng, Dương Thanh đi qua đi lại, trong mắt hiện ra vẻ khôn ngoan.

"Vẫn chưa đủ mạnh.

Như sư phụ đã nói, hiện giờ mình vẫn còn quá yếu, trừ khi có thể nâng cảnh giới của mình lên tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh".

Dương Thanh bỗng nhiên lên tiếng.


Nếu anh có thể nâng cảnh giới của mình lên tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, kết hợp với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, có lẽ sẽ bộc phát ra được sức mạnh có thể sánh ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh.

Khi đó, cho dù là cả hai Hoàng tộc cổ xưa lớn, Dương Thanh cũng không sợ hãi.

Có điều lúc này thực lực của anh chỉ đang nằm ở Siêu Phàm Nhị Cảnh, nhưng Dương Thanh có thể cảm giác được rằng mình cách Siêu Phàm Tam Cảnh không quá xa.

Chỉ cần có thể nâng cảnh giới võ thuật lên tới Siêu Phàm Tam Cảnh, anh cũng sẽ không còn bị động như bây giờ nữa.

Dương Thanh đang ở một mình trong phòng, cân nhắc có nên đột nhập Hoàng tộc họ Diệp hay không thì Thượng Quan Hoàng gọi điện thoại tới.

"Cậu Thanh, bây giờ cậu tuyệt đối đừng đi Hoàng tộc họ Diệp.

Vừa rồi tôi đã nhận được tin tức mới nhất, chủ gia tộc đời trước của Hoàng tộc họ Diệp, Diệp Lâm đã xuất hiện, còn mời các phú hào lớn ở Chiêu Châu tới Hoàng tộc họ Diệp tham gia tiệc mừng thọ một trăm tuổi của lão ta”.

Dương Thanh nghe điện thoại, giọng nói tràn đầy nghiêm trọng của Thượng Quan Hoàng vang lên.

Nói xong, lão ta nhắc nhở lần nữa: "Cậu Thanh, tuyệt đối đừng đến Hoàng tộc họ Diệp! Diệp Hoàng đã đột phá vào Siêu Phàm Cảnh, bố của lão ta, Diệp Lâm lại xuất hiện vào lúc này, còn phô trương mở tiệc chiêu đãi phú hào khắp nơi tham gia đại thọ của mình, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn".

"Cậu Thanh, tôi nghĩ cậu nên chờ chút đã, ít nhất chờ đến khi tiệc mừng thọ một trăm tuổi của Diệp Lâm kết thúc rồi hẵng quyết định nên đối phó với Hoàng tộc họ Diệp như thế nào".

Sau khi nghe những lời của Thượng Quan Hoàng, Dương Thanh im lặng một lúc.

Anh hiểu ý của lão ta, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Đối với Dương Thanh, trở ngại lớn nhất bây giờ chính là Diệp Lâm và người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp.

Diệp Lâm biến mất đã năm mươi năm, giờ lại đột ngột xuất hiện rồi rùm beng tổ chức tiệc mừng thọ lớn như vậy, nhất định là muốn tạo thanh thế cho Hoàng tộc họ Diệp.


Theo Dương Thanh thấy, việc quan trọng nhất lúc này là phải nghĩ cách tìm ra thực lực chân chính của Diệp Lâm.

"Ông cũng được mời à?", Dương Thanh hỏi.

Thượng Quan Hoàng đáp: "Không chỉ tôi mà cả Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Đoàn đều được mời tới.

Ngoại trừ những Hoàng Chủ như chúng tôi ra, những chủ gia tộc trong các Hoàng thành cũng được mời, Lý Trọng cũng vậy".

Dương Thanh nhướng mày, rõ ràng Diệp Lâm sắp tổ chức bữa tiệc bẫy đây mà!  
Hiện nay, trong bốn Hoàng tộc lớn, ngoài Hoàng tộc họ Diệp ra thì ba Hoàng tộc lớn còn lại đều đã tuyên bố sẽ ủng hộ tập đoàn Nhạn Thanh.

Trong khi đó Hoàng tộc họ Diệp lại muốn phong tỏa tập đoàn Nhạn Thanh.

Nói cách khác, bọn họ đã quyết định đứng ở mặt đối lập với ba Hoàng tộc kia.

Trong trường hợp như thế mà Diệp Lâm vẫn mời chủ của những Hoàng tộc khác đến dự tiệc mừng thọ của mình.

"Các ông muốn tới Hoàng thành Diệp không?", Dương Thanh lại hỏi.

Ai ngờ Thượng Quan Hoàng lại nói: "Nơi Diệp Lâm tổ chức đại thọ một trăm tuổi là ở Yến Đô!”  
"Cái gì?"  
Sắc mặt của Dương Thanh lập tức thay đổi.

Anh cứ nghĩ rằng Diệp Lâm muốn tổ chức thọ yến ở Hoàng tộc họ Diệp, thật không ngờ lão ta lại chọn tổ chức tại Yến Đô.

"Tôi đã liên lạc với Long Hoàng, chúng tôi đều nghĩ rằng, buổi tiệc mừng thọ lần này của Diệp Lâm e là hướng về Đế Thôn".


Thượng Quan Hoàng tiếp tục nói: "Trừ chuyện đó ra, chắc là họ còn muốn làm cho các Hoàng tộc khác dè chừng.

Dù sao Hoàng tộc họ Diệp bây giờ, cho dù lão già Diệp Lâm không ra mặt thì chỉ cần một người vừa mới bước vào Siêu Phàm Cảnh như Diệp Hoàng thôi cũng đủ để trấn áp các Hoàng tộc khác".

"Trong truyền thuyết, ở Đế Thôn cao thủ Thần Cảnh như mây, cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng không ít.

Với thực lực hiện giờ của Hoàng tộc họ Diệp, nếu có thể kiểm soát Đế Thôn trong tay thì e là họ sẽ có thể tranh cao thấp với Hoàng tộc cổ xưa, thậm chí có tư cách tranh đấu với gia tộc Cổ Võ".

Dương Thanh vẫn yên lặng lắng nghe, trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.

Anh không nghĩ rằng Hoàng tộc họ Diệp lại lớn gan như vậy.

Những lời vừa rồi mặc dù chỉ suy đoán của bản thân Thượng Quan Hoàng, nhưng Dương Thanh biết giữa suy đoán này và sự thật chắc là không chênh lệch quá lớn.

"Xem ra, Hoàng tộc họ Diệp cực kỳ tự tin mới dám lựa chọn Yến Đô làm nơi tổ chức tiệc mừng thọ!"  
Thật lâu sau, Dương Thanh mới mở miệng nói: "Dù sao, nếu xảy ra biến cố ở Hoàng tộc họ Diệp thì ít nhất họ còn có người bảo vệ Hoàng tộc bảo vệ.

Nhưng khi rời khỏi Hoàng tộc họ Diệp, xảy ra việc khẩn cấp thì đó sẽ là một đả kích rất lớn đối với Hoàng tộc họ Diệp".

Thượng Quan Hoàng đồng ý kiến: "Đúng là như vậy, bây giờ Hoàng tộc họ Diệp đã hoàn toàn kiểm soát Hoàng thành Diệp trong tay.

Có thể nói rằng sự phát triển của họ đã đạt đến điểm giới hạn, muốn đột phá chỉ có thể thông qua các thủ đoạn khác”.

"Tiệc mừng thọ của Diệp Lâm được tổ chức khi nào?", Dương Thanh hỏi.

"Ba ngày sau, tại khách sạn quốc tế Yến Đô", Thượng Quan Hoàng đáp.

Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Dương Thanh tràn đầy vẻ nặng nề, lần đầu tiên anh cảm giác được áp lực lớn như vậy.

Dường như Diệp Lâm hoàn toàn không để anh vào trong mắt, kiêu ngạo cỡ nào mới có thể không màng đến sự tồn tại của Dương Thanh chứ?  
Dù sao, việc anh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh đã hoàn toàn bị lộ.

"Thời gian ba ngày, có lẽ có thể làm được gì đó", trong hai mắt Dương Thanh ánh lên tia lạnh lẽo.


Trước khi xác định được thực lực của Diệp Lâm, đương nhiên anh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Màn đêm buông xuống chính là lúc nhộn nhịp nhất tại đường Phượng Hoàng của Hoàng thành Diệp.

Bên trong những cuộc vui chơi xa hoa truỵ lạc phần lớn đều là người bình thường.

Không phải tất cả mọi người trong Hoàng thành Diệp đều là người luyện võ.

Giống như những thành phố khác, đa phần đều là người bình thường, sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ tan ca.

Trong hộp đêm cao cấp Dạ Thượng Hoàng Triều, đường Phượng Hoàng.

Trong phòng Đế Vương của hộp đêm, một người đàn ông trung niên ăn mặc thời trang, hai bên trái phải đều có hai người đẹp trẻ trung đang ngồi, cả khuôn mặt người trung niên đều là ý cười: "Nào, uống rượu!"  
"Ông Minh, ông mang họ Diệp thật không?"  
Người đẹp bên trái cười híp mắt nói: "Ở Hoàng thành Diệp, chỉ có người của Hoàng tộc mới dám dùng họ này.

Ông Minh không phải là người Hoàng tộc đó chứ?"  
Ông Minh là ông chủ của hộp đêm Dạ Thượng Hoàng Triều.

Ở Hoàng thành Thượng Quan, người khác chỉ biết gọi là ông Minh, không ai biết tên thật của ông ta, chỉ có tin đồn rằng ông ta họ Diệp.

Ông Minh cười híp mắt nhìn về phía người đẹp bên trái: "Em đoán xem?"  
"Tôi đoán ông Minh họ Diệp!", người đẹp bên trái vừa cười vừa nói.

"Ha ha..."  
Ông Minh sảng khoái cười, bưng chén rượu lên: "Uống rượu! Uống rượu!"  
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bao bỗng nhiên bị mở toang, một bóng dáng trẻ tuổi đi đến, đồng thời đóng cửa lại.

"Ai cho mày vào đây? Cút ra ngoài!"  
.