Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1358: 1370: Siêu Phàm Cửu Cảnh









Trong phòng họp của Hoàng tộc họ Long, Long Phúc ngồi ở vị trí chủ tọa, Long Tấn và Long Thiên Vũ ngồi ở hai bên, phía dưới là đám cầm quyền của Hoàng tộc họ Long.

“Long Tấn, từ hôm nay trở đi cậu sẽ là Long Hoàng tân nhiệm.

Có gì muốn nói không?”  
Long Phúc nhìn Long Tấn hỏi.

Long Tấn hốt hoảng đứng bật dậy: “Bác Phúc, cháu không có ý định tranh giành Hoàng vị.

Long Thiên Vũ là cháu nội của Long Kỳ, cũng là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất Hoàng tộc họ Long hiện giờ.

Tuy nó chỉ mới đột phá Thần Cảnh nhưng tiền đồ rộng mở.

Cho nó thừa kế Hoàng vị là danh chính ngôn thuận, cũng thích hợp nhất”.

Long Phúc lạnh nhạt nhìn Long Thiên Vũ: “Một phế vật mới vào Thần Cảnh làm gì có tư cách kế thừa Hoàng vị?”  
“Nếu để nó làm Long Hoàng, chẳng phải người ngoài sẽ nghĩ Hoàng tộc họ Long chúng ta không còn người tài, để một phế vật Thần Cảnh sơ kỳ trở thành Hoàng Chủ sao?”  
Tuy Long Phúc nói rất khó nghe nhưng cũng có lý.

Sắc mặt Long Thiên Vũ cực kỳ khó coi, không phải vì muốn tranh đoạt Hoàng vị mà là vì Long Phúc luôn miệng nói hắn ta là phế vật.

“Bác Phúc, cháu có thể phụ tá Thiên Vũ…”  
Long Tấn muốn thuyết phục tiếp lại bị Long Phúc quát nạt: “Câm miệng!”  
Phòng họp rộng lớn lập tức lặng ngắt như tờ.

“Một thằng nhóc 35 tuổi mới miễn cưỡng đột phá Thần Cảnh sơ kỳ cũng xứng xưng là thiên tài võ thuật của Hoàng tộc họ Long sao?”  
Long Phúc tức giận nói: “Nếu loại như nó đã được gọi là thiên tài thì Dương Thanh chưa tới ba mươi tuổi đã đột phá Siêu Phàm Cảnh là cái gì?”  

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ.

So với Dương Thanh, bọn họ thực sự chỉ là cặn bã.

“Long Thiên Vũ, tôi cho cậu một lựa chọn.

Muốn ở lại Hoàng tộc họ Long thì phải cố gắng tu luyện.

Đợi đến khi đột phá Thần Cảnh đỉnh phong thì Long Tấn sẽ truyền lại Hoàng vị cho cậu”.

“Hoặc là theo tôi ra chiến tường.

Nhưng một khi tới đó, mỗi ngày cậu sẽ phải trải qua chiến đấu khốc liệt, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi nói cho cậu biết, Dương Thanh ở chiến tường năm năm mới từ một người bình thường trở thành Tướng quân của biên giới phía Bắc”.

“Hơn nữa, thiên phú của cậu so với thiên tài thật sự thì chẳng đáng nhắc tới.

Nếu ở lại Hoàng tộc, cậu cố gắng đến đâu cũng chỉ đạt tới bán bộ Siêu Phàm Cảnh là cùng”.

“Nhưng ở ngoài chiến vực, trải qua chiến đấu mỗi ngày mới có thể nâng cao thực lực nhanh hơn.

Tương lai muốn đạt được thành tựu như tôi cũng không phải không thể”.

Long Phúc bỗng nhìn về phía Long Thiên Vũ.

“Cháu đi chiến trường!”  
Long Thiên Vũ không hề do dự lựa chọn đi chiến vực khiến Long Phúc rất bất ngờ.

“Có lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng.

Ở chiến trường cậu sẽ phải chiến đấu sinh tử mỗi ngày.

Có lẽ giây trước cậu còn đang ăn cơm nhưng giây tiếp theo đã bị đạn pháo nổ banh xác…”  
Long Phúc chưa nói hết câu đã bị Long Thiên Vũ chen ngang: “Dù có thừa sống thiếu chết cháu cũng phải đi chiến vực!”  
Long Phúc kinh ngạc nhìn vẻ mặt kiên định của hắn ta, ánh mắt khinh thường trở nên tán thưởng.

Long Tấn hốt hoảng nói: “Thiên Vũ, bác Phúc cũng nói rồi.

Nếu cháu ở lại Hoàng tộc cố gắng tu luyện, chỉ cần đột phá Thần Cảnh đỉnh phong là có thể thừa kế Hoàng vị”.

“Với thiên phú của cháu, cùng lắm là mười lăm năm nữa, đến năm cậu năm mươi tuổi là có thể đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong, không hề khó khăn.

Nhưng nếu đi ra chiến trường…”  
Long Thiên Vũ dứt khoát nói: “Ông Tấn đừng nói nữa.

Cháu đã quyết tâm phải ra chiến trường!”  
“Trước kia có lẽ cháu sẽ còn mong ước Hoàng vị, nhưng bây giờ cháu chỉ muốn mạnh hơn nữa”.


Thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn ta, Long Tấn hiểu nói nữa cũng vô dụng.

“Đã vậy, ông đành phải đồng ý với cháu!”  
Long Tấn nghiêm giọng nói: “Nhưng vị trí Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Long sẽ được giữ lại cho cháu.

Nếu cháu không ở lại chiến trường nữa cứ việc trở về”.

“Cảm ơn ông Tấn!”  
Long Thiên Vũ nở nụ cười tươi rói.

“Vậy thì đi theo tôi!”  
Dứt lời, Long Phúc đứng dậy rời đi.

Long Thiên Vũ lẽo đẽo theo sau.

Mãi đến khi hai bóng người một già một trẻ biến mất, người của Hoàng tộc họ Long mới mấy lại tinh thần.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến họ chưa kịp tỉnh táo lại.

Nhất là cái chết của Long Hoàng khiến họ cảm thấy như đang nằm mơ.

Cùng lúc đó, trong một cái đình nghỉ mát của Hoàng phủ họ Long, Dương Thanh đang kích động nhìn Vô Danh.

Anh rất biết ơn ông cụ, không có ông cụ sẽ không có anh hiện giờ.

“Sư phụ!”  
Dương Thanh bỗng lên tiếng, phức tạp nhìn Vô Danh: “Chắc hẳn sư phụ đã sớm biết Vũ Văn Cao Dương không phải bố ruột của con”.

“Với cả, mẹ con Dương Tuyết Nhạn quen người đúng không?”  
Vô Danh không hề giấu diếm, gật đầu đáp: “Ta rất thân với Dương Tuyết Nhạn, cũng biết quan hệ của con với gia tộc Vũ Văn ngay từ khi con ra đời”.

“Ngoài ra, ta còn biết cả bố con!”  
Quả nhiên, Dương Thanh chỉ hơi kinh ngạc chứ không hề hoài nghi.


Lúc trước anh vừa mới vào biên giới phía Bắc không lâu đã quen được Vô Danh, còn được ông cụ nhận làm đồ đệ.

Thực lực của ông cụ rất mạnh, đến cả Long Phúc có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh cũng phải kiêng dè.

Có thể tưởng tượng thực lực thật sự của ông cụ khủng bố tới mức nào.

Tại sao một người mạnh như ông cụ tại nhận một người bình thường không hề có nền tảng võ thuật làm đồ đệ?  
“Ta biết hiện giờ con có rất nhiều nghi hoặc, nhưng ta phải nhắc nhở con, có một số chuyện con vẫn chưa thể biết được”.

Vô Danh bỗng nghiêm nghị nói: “Biết càng nhiều sẽ càng khiến con gặp nguy hiểm”.

Dương Thanh run lên, kinh hãi hỏi: “Bây giờ con vẫn chưa thể biết sao?”  
Cảnh giới võ thuật của anh đã đạt tới Siêu Phàm Cảnh, đứng ở trên đỉnh Chiêu Châu.

Sư phụ lại nói hiện giờ có một số chuyện anh vẫn chưa thể biết được.

Vô Danh gật đầu, nghiêm túc nói: “Con phải biết thế giới này rất lớn.

Chỉ trong Chiêu Châu đã có gia tộc Cổ Võ mạnh hơn nhiều”.

“Ta cũng có thể nói cho con biết, gia tộc Cổ Võ không phải gia tộc mạnh nhất, nhưng trong đó cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhiều như mây”.

“Con cảm thấy với thực lực vừa đột phá Siêu Phàm Cảnh hiện giờ, con có bao nhiêu năng lực chống đỡ nguy hiểm?”  
Dương
.