Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1297: Vượt qua thử thách




Nghe Lục Xuyên nói vậy, Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều ngẩn ra, hai người không nghĩ rằng ông ta sẽ cho Dương Thanh cơ hội để ở lại.

"Vâng, bác nói đi ạ!"

Anh gật đầu đồng ý.

"Thử thách của tôi rất đơn giản, chỉ cần có thể đánh bại hai vệ sĩ của tôi sẽ được phép ở lại đây".

Lục Xuyên tủm tỉm nói, trông ông ta không khác nào một lão cáo già xảo quyệt.

"Bố!"

Lục Tinh Tuyết sốt sắng lên, vội vàng nói: "Vệ sĩ của bố đều đã được huấn luyện kĩ càng, nói thế nào cũng là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ".

"Anh ấy vốn đang bị thương, vẫn chưa khỏi hẳn, sao có thể đánh lại vệ sĩ của bố được chứ?"

Mục Thiên Thiên cũng khuyên can: "Đúng đấy ạ, cháu thấy bác không muốn cho anh ấy cơ hội nào thì đúng hơn đấy!"

Lục Xuyên không quan tâm đến hai cô, chỉ nhìn Dương Thanh với đôi mắt sáng rực, hỏi: "Cậu nhóc, cậu có dám chấp nhận thử thách của tôi không?"

"Có ạ!"

Dương Thanh đồng ý.

Anh không biết mình có thể đánh bại được hai người vệ sĩ đó hay không, nhưng không biết vì sao anh lại không thấy sợ hãi chút nào, ngược lại còn có cảm giác hai người này không đủ mạnh để làm đối thủ của mình.

"Anh đừng đồng ý!"

Mục Thiên Thiên sốt ruột can ngăn: "Vệ sĩ của bác đều là những cao thủ hàng đầu nhà họ Lục cả, hai người đó mà hợp sức thì anh không thắng nổi đâu".

Lục Tinh Tuyết cũng thấp thỏm nói: "Anh đừng chấp nhận thử thách của bố tôi chứ".

Dứt lời, cô ta đứng che trước mặt Dương Thanh, thở hổn hển nói: "Bố, con đã lớn rồi, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm".

"Con biết bố không muốn anh ấy ở đây nên mới cố ý bảo hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ thử thách anh ấy".

"Chừng nào còn có con, con tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào động vào anh ấy!"

Thái độ của Lục Tinh Tuyết rất kiên quyết.

Nhìn cô gái bé nhỏ đang bảo vệ mình, Dương Thanh cảm thấy rất cảm động.

Lục Xuyên nheo mắt nhìn chàng trai đang đứng sau Lục Tinh Tuyết, không nói gì. Ông ra rất muốn nhìn xem cậu con trai này có can đảm đứng ra hay không.

Thật ra thì Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều nghĩ sai rồi.

Lục Xuyên cố ý đưa ra thử thách này không phải vì muốn đuổi Dương Thanh ra ngoài, không hiểu sao ông ta cảm nhận được sức mạnh rất lớn đến từ anh.

Bản thân Lục Xuyên là một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, thuộc hàng những người có tài năng thiên bẩm ở nhà họ Lục, thế mà lại thấy áp lực khi đứng trước một người trẻ tuổi.

Nếu trực giác của Lục Xuyên không sai thì có lẽ Dương Thanh sẽ là một điều bất ngờ dành cho mình.

"Tinh Tuyết, vừa rồi tôi đã chấp nhận thử thách của bác trai rồi. Đừng lo, tôi nhất định sẽ không làm cô thất vọng đâu!"

Dương Thanh tiến lên một bước, nhìn Lục Tinh Tuyết nghiêm túc nói.

"Anh điên rồi!"

Lục Tinh Tuyết chưa kịp lên tiếng thì Mục Thiên Thiên sốt sắng nói: "Anh đang bệnh, sao có thể đấu lại cao thủ hàng đầu nhà họ Lục được? Ý của bác là một mình anh đấu với hai người có thực lực Vương Cảnh sơ kỳ đấy!"

Lục Tinh Tuyết lo đến sắp khóc: "Anh nghe tôi đi, đừng chấp nhận thử thách của bố tôi mà".

Dương Thanh lắc đầu, kiên định nói: "Hãy tin tôi!"

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin vững vàng của anh, Lục Tinh Tuyết bất chợt hơi thất thần, cô ta cắn đôi môi đỏ mọng, hai mắt đẫm lệ chăm chú nhìn anh.

Thấy được ý chí trong mắt Dương Thanh, Lục Tinh Tuyết biết dù có khuyên nữa thì anh vẫn sẽ thực hiện thử thách của Lục Xuyên.

"Thôi được rồi, cẩn thận nhé!"

Cuối cùng cô ta cũng gật đầu.

Lục Tinh Tuyết thầm hạ quyết tâm, nếu Dương Thanh gặp nguy hiểm, cô ta sẽ lập tức xông lên ngăn cản.

Dù kết quả là thua, cô ta cũng quyết không để anh đi.

"Chị sao vậy hả!"

Mục Thiên Thiên thấy Lục Tinh Tuyết đồng ý thì hốt hoảng: "Anh ấy được chúng ta cứu về cơ mà, chị không biết lúc đó anh ấy bị thương nặng đến mức nào ư?"

"Mặc dù đã xuất viện nhưng thương tích của anh ấy vẫn chưa khỏi hẳn, còn vệ sĩ của bác thì đều là cao thủ bậc nhất nhà họ Lục".

"Nhỡ đâu lỡ tay đánh quá mạnh làm anh ấy chết thì sao!"

Lục Tinh Tuyết cắn môi, lòng cũng rất lo lắng nhưng lại không thể ngăn cản Dương Thanh lại được.

"Thiên Thiên, em yên tâm, chị sẽ không để anh ấy có mệnh hệ gì đâu, anh ấy không thể đi được", cô ta vẫn kiên trì.

Trong lúc đó, Dương Thanh đã đi theo Lục Xuyên ra sân.

Hai người vệ sĩ cũng tiến lên mấy bước, đứng trước mặt anh.

Hai người này tỏ thái độ rất khinh thường, hoàn toàn không xem Dương Thanh ra gì, trong lòng thầm thắc mắc tại sao Lục Xuyên lại yêu cầu họ hợp sức đi đối phó với một người trẻ tuổi, đúng là hạ thấp tiếng tăm của họ mà.

Lục Xuyên thấy Dương Thanh vẫn giữ được bình tĩnh thì khá kinh ngạc.

Còn trẻ như thế mà vẫn không run không sợ khi đối mặt với hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, dù thua thì tâm thái này cũng khiến ông ta có cái nhìn khác với anh.

"Bắt đầu đi!"

Lục Xuyên ra lệnh.

Song, dù đã nghe thấy mệnh lệnh của ông ta, hai tên vệ sĩ vẫn không nhúc nhích, chờ Dương Thanh ra đòn trước.

"Nhóc con, quyền cước không có mắt đâu, nếu cậu sợ thì chủ động nhận thua để chúng tôi khỏi đánh đi, lỡ may bất cẩn làm cậu bị thương thì chúng tôi cũng khó nói".

Một tên vệ sĩ lạnh lùng nói với Dương Thanh.

Người còn lại cùng hờ hững nhìn anh, giọng lành lạnh: "Tất nhiên, nếu cậu vẫn khăng khăng muốn đấu với chúng tôi thì cho cậu đánh mười chiêu trước đấy, tới đi!"

Đột nhiên, một luồng khí thế mạnh mẽ bộc phát ra từ người Dương Thanh.

"Ầm!"

Họ thấy sàn đá thạch anh dưới chân Dương Thanh nháy mắt vỡ ra.

"Gì vậy?"

Giờ phút này, tất cả mọi người đều mở to mắt. Dương Thanh vẫn chưa hành động nhưng hơi thở kinh khủng phát ra từ anh đã khiến cho ai cũng sợ hãi.

Hai mắt Lục Xuyên phát sáng, đã xác nhận được Dương Thanh thật sự rất mạnh, thực lực đã vượt xa ông ta.

Nếu không thì không thể phát ra khí thế đáng sợ đến vậy được.

Nhưng có một điều họ không biết là sức mạnh khủng bố này được giải phóng chỉ từ vỏn vẹn một tia sức mạnh của anh.

"Tôi lên đây!"

Sau câu này, Dương Thanh bỗng dưng biến mất.

"Bốp!"

"Binh!"

Hai tiếng va đập nặng nề vang lên, anh xuất hiện ở nơi hai vệ sĩ vừa đứng.

Còn hai người kia thì vừa bị Dương Thanh đánh trúng đã hôn mê bất tỉnh tại chỗ, văng ra mười mấy mét rồi rơi phịch xuống đất.

Yên lặng!

Lặng như tờ!

Lục Xuyên mở to hai mắt, vẻ khó tin hiện rõ trên khuôn mặt nhưng ngoài ra còn có cả sự mừng rỡ.

Lần đầu tiên gặp Dương Thanh, ông ta đã có cảm giác anh là một người không đơn giản, và bây giờ dự cảm này đã được chứng thực.

Có thể nói hai vệ sĩ luôn đi theo Lục Xuyên thuộc hàng những cao thủ mạnh nhất nhà họ Lục, thế mà chưa kịp có cơ hội ra tay thì đã ngất xỉu.

Như thế chẳng phải có nghĩa rằng thực lực của Dương Thanh đã nằm trên Vương Cảnh sơ kỳ rồi hay sao?

Nhưng Dương Thanh trông chỉ có hai bảy, hai tám tuổi thôi.

Từ lúc nào mà Ninh Châu xuất hiện một cao thủ Vương Cảnh trẻ như vậy?

Lục Xuyên cho rằng thực lực của Dương Thanh ít nhất phải là Vương Cảnh trung kỳ, thậm chí Vương Cảnh hậu kỳ cũng có khả năng.

Nếu không thì không thể nào đánh bại hai cao thủ chỉ trong chớp mắt được.

Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên cũng ngỡ ngàng, không tưởng tượng nổi.

Đây là ông anh thoi thóp sắp chết mà họ gặp được trên dinh thự Ninh Sơn ư?

Hai cao thủ của nhà họ Lục cùng lên mà vẫn bị Dương Thanh nhanh như chớp đánh bay, thế chẳng phải đồng nghĩa với việc anh có thể sánh bằng những cao thủ mạnh nhất nhà họ Lục rồi sao?

Chắc có lẽ Lý Tấn của nhà họ Lý, một trong hai gia tộc quyền thế Ninh Châu, cũng không phải đối thủ của anh nhỉ?

"Bác trai, cháu xin lỗi vì không khống chế lực lại ạ, làm người của bác bị thương rồi".

Dương Thanh áy náy nói.

Vừa rồi anh đã nhẹ tay nhưng không ngờ cao thủ của nhà họ Lục lại yếu đến mức không tiếp nổi cú đánh nhẹ nhàng này.

"Ha ha, tốt lắm!"

Bấy giờ Lục Xuyên mới lấy lại tinh thần, sảng khoái cười: "Cậu nhóc này, từ nay về sau cứ ở bên cạnh Tinh Tuyết, phụ trách bảo vệ con bé an toàn nhé".

"Cháu cảm ơn bác Lục ạ".

Dương Thanh vội vàng nói cảm ơn.

Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đứng sững người một lúc thì kích động cả lên.

"Anh lợi hại quá đi mất!"

Mục Thiên Thiên kéo lấy tay anh, hồ hởi reo lên: "Anh dạy võ cho tôi với nhé, tôi cũng muốn mạnh mẽ như anh".

Dương Thanh sờ đầu, hơi ngượng ngùng.

Lục Tinh Tuyết đang căng thẳng cũng nhẹ nhõm, dịu dàng nhìn anh.

"Từ giờ anh yên tâm ở lại đây nhé".

Cô ta nói: "Bố đã cho phép rồi thì không ai có thể đuổi anh đi đâu!"

"Cảm ơn cô!"

Dương Thanh cảm kích trả lời.

Anh hiểu rõ nếu không nhờ Lục Tinh Tuyết thì không đời nào có chuyện mình được đứng ở đây, có khi đã chết ở đỉnh Ninh Sơn vào mấy ngày trước rồi cũng không chừng.