Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1294: Đau đến chết đi sống lại








Nghe ông lão kia nói vậy, Mã Siêu ngỡ ngàng chỉ vào mình, hỏi lại: "Ông nói tôi là người của Hoàng tộc họ Phùng sao? Lại còn là cháu đích tôn của Phùng Hoàng?"

Anh ta chỉ biết mình là trẻ mồ côi chứ không ngờ lại là người của một gia tộc hàng đầu, đã thế đó còn là Hoàng tộc họ Phùng, một trong hai Hoàng tộc lớn thời xa xưa.

"Điện hạ, những lời chúng tôi nói đều là thật, cậu cũng đã xác nhận ở tim cậu có kí hiệu gia tộc của Hoàng tộc họ Phùng rồi mà".

"Điện hạ à, Hoàng Chủ thật sự nhớ cậu lắm, cậu hãy về cùng chúng tôi đi!"

"Hiện giờ trong cả Hoàng tộc họ Phùng thì cậu là người có tư cách trở thành người thừa kế nhất đấy!"

Hai ông lão liên tục khuyên nhủ.

Sắc mặt Mã Siêu rất khó coi, anh ta không hề hứng thú với thân thế thật sự của mình, đã quen với việc một thân một mình nhiều năm rồi.

Có gia tộc hay không cũng không sao cả.

Bây giờ vẫn chưa tìm được Dương Thanh, sao anh ta có thể đi Hoàng tộc họ Phùng được?

"Xin lỗi! Tôi không phải cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Phùng gì cả, dù phải cũng không đi cùng các ông đâu!"

Nói xong, Mã Siêu muốn bỏ đi.

"Điện hạ! Cậu phải về với chúng tôi chứ!"

Anh ta vừa xoay người thì bị hai ông lão kia chặn đường.

Mã Siêu sầm mặt xuống đến đáng sợ, lạnh giọng nói: "Tránh ra!"

Hai ông lão không quan tâm, chỉ nghiêm túc nhìn anh ta.

Theo họ thấy thì Mã Siêu không có lý do gì để không về cả, vì chỉ cần trở về là sẽ được hưởng thụ sự giàu sang và quyền lực vô tận.

Thế mà anh ta lại từ chối, điều này làm cho họ rất kinh ngạc.

"Thưa điện hạ, Hoàng Chủ đã ra lệnh chúng tôi nhất định phải tìm cho được cậu và đưa cậu về Hoàng tộc, mong cậu đừng làm khó chúng tôi".

Một ông lão tận tình khuyên bảo.

"Đó là chuyện của mấy người, liên quan gì đến tôi?"

Nói rồi Mã Siêu bỏ đi.

"Điện hạ không thể đi được!"

Hai người này bám dai như đỉa, anh ta vừa mới nhích người đã bị cản đường lần nữa.

"Cút đi!"

Cuối cùng Mã Siêu nổi đóa, tung cú đấm ra.

"Phịch!"

Ông lão bị đánh trúng, nhưng đáng ngạc nhiên là lão ta không hề động đậy chút nào.

"Sao... Sao có thể?"

Mã Siêu kinh ngạc thốt lên: "Rốt cuộc các ông đang ở cảnh giới nào vậy?"

Với thực lực hiện tại, nếu Mã Siêu dùng hết toàn lực thì có thể bộc phát ra sức mạnh ngang ngửa Thần Cảnh đỉnh phong, tuy anh ta không dồn hết sức vào đòn tấn công vừa rồi nhưng ít nhất cấp độ của nó cũng là Thần Cảnh hậu kỳ.

Nhưng một đòn đánh mạnh mẽ như thế lại không thể làm ông lão đến từ Hoàng tộc họ Phùng này lung lay chút nào.

Hai ông lão nhìn nhau, một người mở miệng nói: "Thưa điện hạ, chúng tôi đều là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, cậu nên hiểu rằng muốn thoát khỏi chúng tôi chỉ với thực lực bây giờ là không thể nào".

"Dĩ nhiên, nếu cậu trở lại Hoàng tộc họ Phùng và được Hoàng Chủ tự tay dạy dỗ thì không đến năm năm nữa, cậu chắc chắn sẽ bước vào Siêu Phàm Cảnh".

"Hiện giờ cậu chỉ mới hai mươi sáu tuổi, năm năm nữa là ba mươi mốt tuổi, kể cả gia tộc Cổ Võ lánh đời cũng xem cậu là thiên tài võ thuật đấy ạ".

"Nhưng lúc này thì cậu vẫn chưa phải là đối thủ của chúng tôi đâu".

Nét mặt Mã Siêu âm trầm, xem ra không có hy vọng chạy trốn khỏi hai lão già này rồi.

Dù chỉ có một cao thủ Siêu Phàm Cảnh thôi anh ta cũng không thoát nổi chứ đừng nói là hai.

Chẳng qua là anh ta không muốn đến Hoàng tộc họ Phùng.

Chưa kể vẫn chưa tìm được Dương Thanh, dù tìm ra thì vợ của anh ta vẫn còn đang ở Yến Đô, chờ một hai tháng nữa thì có luôn một đứa bé cũng không chừng.

Nếu Mã Siêu đi Hoàng tộc họ Phùng thật thì không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

"Muốn tôi đi theo thì chờ tôi chết đi!"

Anh ta cắn răng nói.

Hai ông lão thở dài, nhìn nhau rồi cùng gật đầu.

Mã Siêu đột nhiên có dự cảm không lành.

"Không ổn rồi, chạy!"

Anh ta bùng nổ sức mạnh muốn rời khỏi đây.

"Bộp!"

Nhưng chưa kịp làm gì thì một ông lão tiến lên, lấy tay đánh vào gáy làm cho anh ta ngất xỉu.

"Đi thôi!"

Hai người nhanh chóng đưa Mã Siêu rời khỏi đây.

Cùng lúc đó, có một chiếc xe Rolls Royce đang lái trên đường phố ở Ninh Châu.

"Chị ơi, vừa rồi hình như em thấy có một cậu trai bị hai ông lão đánh ngất".

Mục Thiên Thiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì giật mình, vẻ hoảng sợ hiện lên trong mắt.

"Ở đâu?"

Lục Tinh Tuyết hỏi.

Mục Thiên Thiên chỉ vào nơi Mã Siêu vừa bị hai cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng mang đi, Lục Tinh Tuyết nhìn sang, nghi hoặc hỏi: "Có ai đâu?"

Dương Thanh đang ngồi trên xe với hai người vô thức nhìn sang, thị lực tốt hơn người thường giúp anh nhìn thấy cảnh hai ông lão đưa một người thanh niên khoảng hai sáu, hai bảy tuổi vào trong xe.

Tình cờ, Dương Thanh nhìn thấy gương mặt của người đang ngất xỉu.

Anh không thể rời mắt đi được, cảm giác quen thuộc dâng trào như nước lũ.

Muốn nhớ ra người thanh niên này là ai nhưng vừa cố gắng nhớ lại thì đầu buốt lên như bị ai cào xé.

"A..."

Dương Thanh không thể không ôm lấy đầu, tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ trong cuống họng.

Hai cô gái đang nhìn ra bên ngoài bị tiếng kêu đột ngột của anh làm cho giật mình.

"Này anh, anh sao vậy?"

Sắc mặt Lục Tinh Tuyết thay đổi, thất thanh kêu lên.

Mục Thiên Thiên cũng bị dọa sợ, lớn tiếng nói: "Anh bình tĩnh nào, đừng nhớ lại nữa, đừng suy nghĩ gì hết".

Hai người đều biết anh bị mất trí nhớ, lần nào nhớ lại quá khứ đầu cũng nhức nhối.

Chỉ cần Dương Thanh dừng lại là không thấy đau đầu nữa.

Nhưng lúc này lại không có tác dụng gì, anh vẫn đang khổ sở kêu rên, nét mặt nhăn lại vì đau.

"Giết tôi đi! Giết tôi đi! A..."

Dương Thanh dữ tợn hét về phía hai người.

Sự thống khổ đến tận cùng này thôi thúc anh chết đi cho xong.

Chỉ khi chết đi, anh mới được giải thoát.

Thấy Dương Thanh đau khổ như thế, hai mắt Lục Tinh Tuyết đỏ hoe, tính cách lương thiện làm cho cô ta không thể chịu nổi cảnh này.

Ngay cả một người rất có thành kiến với anh là Mục Thiên Thiên cũng nôn nóng: "Anh trai, đừng như vậy mà, cố gắng chịu một chút nữa thôi".